Tính toán đâu ra đấy, từ bên ngoài có thể nhìn thấy, số lượng người có thể xuất chiến đấu số sẽ không vượt qua mười người, dưới tình huống như vậy, mặc dù có bom, sợ cũng không đủ sức chống lại đám người kia.
“Bây giờ chúng ta đã tìm được bộ lạc Hera sớm như vậy, nên cũng sẽ có nhiều thời gian cho việc nghĩ ra đối sách chống lại bọn người kia!” Trúc Diệp Thanh biết Hạo Thiên đang nghĩ cái gì nên mới nói như vậy.
“Ừ…” Đi đường dài, Hạo Thiên đã tốn khá nhiều sức lực, cộng thêm phải sử dụng kỹ năng thiên phú nên càng làm hắn trở nên mệt mỏi.
Tạm thời đem những phiền não đó để sang một bên, Hạo Thiên hai mắt nhắm lại, hiện tại hắn cần nhất là nghỉ ngơi, khi ngủ đủ giấc, sức khỏe dồi dào thì suy nghĩ mới có tiến triển, tinh thần mới minh mẩn.
Khác với bên phía Hạo Thiên, chỗ của Artemis thì rôm rả hơn nhiều, những người trong bộ lạc vừa hào hứng vừa ghen tị khi mà cô bé có khoảng thời gian như trong mơ.
Cũng không có giấu diếm chuyện gì, Artemis đem hết những chuyện từ lúc bị nạn cho đến khi gặp Hạo Thiên rồi trở về bộ lạc, đều kể cho mọi người cùng nghe.
Nói đến chỗ ‘thần khí’ Artemis liền đem cái kính viễn vọng mà Hạo Thiên đã tặng ra để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Đối với kiến thức của những người trong bộ lạc Hera thì đây là một thứ gì đó quá đỗi thần kì, họ bàn tán rất sôi nổi, đối với Artemis càng hâm mộ hơn.
Nhưng không phải ai cũng như vậy, chỉ mỗi một mình Night là tỏ vẻ thờ ơ, không đếm xỉa đến chuyện này, một người xem sức mạnh là trên hết thì đối với hắn mà nói, chỉ có sức mạnh chân chính thì mới là một anh hùng thật sự, đều đó mới đáng ngưỡng mộ.
“Làm sao? Cháu còn không phục sao?” Trưởng lão Hera nhìn Night rồi hỏi.
“Dạ! Dựa vào phép thuật để ra oai thì có gì hay ho!” Night vẫn tỏ vẻ cố chấp.
“Thôi nào! Anh ấy là Sứ Thần đại nhân, làm sao đánh lại!” Một người trong tộc vỗ vay Night.
“Hừ!” Night hừ lạnh một cái rồi nói: “Night tôi chỉ xem trọng và bội phục kẻ mạnh thật sự mà không dựa vào phép thuật!”
Người đó cũng đành cười khổ, tất cả người trong tộc đều chẳng có ai dám nghĩ sẽ đối đầu lại được với Hạo Thiên, có lẽ chỉ có một mình Night là dám chống đối lại thôi.
Cũng phải thôi, trong bộ lạc Night là người đàn ông mạnh mẽ nhất, sức chiến đấu không những cao mà còn có thân hình vạm vỡ, nên hắn xem thường những kẻ nhỏ con hơn hắn, đây chính là điểm yếu chí tử của hắn.
Bên phía bộ lạc Hera đang bàn tán thì chỗ Hạo Thiên cũng không hề biết chuyện này, hắn vẫn đang nằm nghỉ ngơi, bông một âm thanh bên ngoài vang lên.
“Sứ Thần đại nhân! Tôi cho người mang đồ ăn đến rồi ạ!” Trưởng lão đứng trước cửa nói vọng vào.
“Mời vào!” Trúc Diệp Thanh nhanh miệng đáp.
Rèm cửa vén lên, một cô bé nhỏ tuổi đi vào, tay bưng một mâm trái cây đi đến.
Không biết là cô bé có phải đang thẹn thùng hay không? Nhìn thì chắc có lẽ là đang sợ sệt chính xác hơn, đầu cúi xuống và chầm chậm đi vào.
Trúc Diệp Thanh thì khác, thấy cô bé đang sợ sệt không dám đi vào thì cô nàng liền đi lại, đỡ lấy mâm trái cây rồi dắt tay vào trong.
“Tiểu muội tên gì nè!” Trúc Diệp Thanh tỏ vẻ đáng yêu trò chuyện với cô bé.
“Dạ, bẩm Nữ Thần đại nhân! Tôi tên là Sara ạ!” Cô bé giọng có phần run sợ nói.
“Tên này rất hay! Mâm trái cây này là cho bọn chị sao?” Trúc Diệp Thanh dành lời khen cho cái tên và nói: “Cám ơn em nhé!”
Lúc này Trúc Diệp Thanh cứ như một người tỷ tỷ tốt bụng, vừa hiền lành vừa xinh đẹp, cách đối xử dịu dàng làm cho cô bé Sara bớt run sợ hơn, giọng nói cũng không còn run nữa.
Sara, dường như muốn nói điều gì đó nhưng không dám nói ra, Trúc Diệp Thanh thấy thế liền hiểu ra cô bé đang có chuyện cần giúp đỡ.
“Em…” Cô bé định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Hạo Thiên cũng không có nói gì mà chỉ im lặng ngồi nhìn cô bé Sara đang lắp bắp, Trúc Diệp Thanh thì ở cạnh cổ vũ tinh thần cho Sara.
“Thỉnh cầu Sứ Thần đại nhân, hãy cứu những người bị bắt trở về!” Sara lấy hết can đảm nói ra rồi cúi đầu xuống.
“Bộ lạc đã xảy ra chuyện gì sao? Mau nói anh nghe!” Hạo Thiên lúc này mới mở miệng hỏi.
Đối với nội bộ của bộ lạc Hera, Hạo Thiên vẫn chưa biết rõ quá nhiều, chuyện tộc trưởng bị bắt thì hắn có nghe qua, nhưng đó là kết quả còn việc diễn ra như thế nào thì một chi tiết cũng không hề biết.
Muốn trăm trận trăm thắng thì cần phải biết nội tình bên trong quân mình và tình báo quân định.
Mới có tám tuổi mà cô bé Sara đã rất hiểu chuyện, đem chuyện của bộ lạc kể lại cho Hạo Thiên nghe.
Theo như lời Sara kể thì lúc Artemis ra ngoài cùng vài người để tìm kiếm thức ăn thì sau đó không thấy một ai trở về, tộc trưởng thấy vậy mới dẫn người trong bộ lạc đi tìm, rất lâu cũng không tìm được.
Cuối cùng tộc trưởng hoài nghi đám người kia đã bắt nhóm Artemis làm tù binh, vì thế đã dắt người đi đến chỗ những người đó để điều tra.
Chuyện không may đã xảy ra, tộc trưởng bị phát hiện, họ đã nhanh chóng chạy trốn nhưng đám người kia đã đuổi theo, họ đã xảy ra một trận chiến kịch liệt, một người chiến sĩ may mắn trốn thoát nhưng bị thương.
Đến ngày hôm kia đã kịp trở về bộ lạc nhưng đã ngất đi sau đó, hôm nay mới tỉnh lại và nói cho mọi người biết.
Cũng vì chuyện này mà bộ lạc chia làm hai phe, một bên chủ chiến, còn một bên chủ hòa, chuyện này thì Hạo Thiên đã chứng kiến.
Và cũng nhờ Sara mà Hạo Thiên biết được Artemis là con gái của tộc trưởng, cũng không ngoài phán đoán của hắn, chỉ có người thân thiết thì mới có khả năng họ liều mình tìm kiếm như vậy.
“Ọtọt…”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!