Tiếp tục lên đường, đi qua một đoạn đường khá dài và ngập nước, chỉ một lúc sau Hạo Thiên liền phát hiện ra đất trũng ít đi dần, trước mặt là một khoảng đất khá bằng phẳng.
Từ khi di chuyển trong đầm lầy cho đến hiện tại, Hạo Thiên không dám dùng kỹ năng thiên phú, lý do cho việc đó cũng khá đơn giản, bật lên mà lỡ bay thẳng vào khu vực bùn lầy thì khóc cả một dòng sông.
Thấy mặt đất khá cứng cáp, Hạo Thiên ngay lập tức bật thiên phú kỹ năng lên, “vèo vèo”, hắn chạy được một đoạn thì “tỏm”, âm thanh này quá đỗi quen thuộc, chính xác hắn vừa rơi vào khu vực bùn lầy.
“Xui xẻo quá đi mất!” Hạo Thiên tâm tình có chút bực bội.
Rơi vào bùn lầy thì không nên cử động quá nhiều, hắn biết như thế như hắn vẫn bị lún xuống dưới, hiện tại cũng đã đến eo hắn.
Phát hiện ra Hạo Thiên bị kẹt ở hố bùn lầy, Bạch Bạch ở trên không cũng rất lo lắng, nhờ có mối liên kết mà hắn cũng cảm nhận được sự tình.
“Bạch Bạch mau đi tìm một ít nhánh cây, dài một chút!” Hạo Thiên ngã người ra sau lưng nhằm hạn chế sự lún xuống.
Nhận lệnh của Hạo Thiên, đại bàng vàng ngay lập tức bay đi, còn phần Hạo Thiên cũng chỉ biết trông chờ vào đại bàng vàng, thân dưới của hắn đã ở trong bùn và hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại việc sụt lún.
Bùn trong đầm lầy và cát lún trong sa mạc là hai thứ có tính chất như nhau, rơi vào đó thì khả năng thoát thân nếu không có người trợ giúp thì rất thấp, càng giãy giụa càng hoảng loạn thì càng bị lún sâu và chỉ còn nước chờ chết.
Cách để thoát thân khi rơi vào hoàn cảnh này cũng khá dễ, chỉ cần nắm vào được một cành cây đủ chắc chắn hoặc có người quăng dây kéo ra thì quá dễ dàng.
Còn nếu chỉ có một mình thì nằm nghiêng người ra đằng sau và hạn chế cử động xuống mức thấp nhất rồi chờ đợi người khác đến cứu.
Trường hợp của Hạo Thiên thì khó mà có ai đến cứu cũng như chẳng có thứ gì để bám vào, hắn phải tự cứu mình bằng cách nhờ sự trợ giúp từ thú nuôi.
Khoảng mười phút sau, Bạch Bạch trở lại với khá nhiều nhánh cây, thả xuống cho Hạo Thiên, nằm trên vũng bùn, hắn dùng dây thừng buộc lại thành một cái thang và bắt đầu trèo lên trên.
Nhiêu cây đó vẫn là không đủ, đại bàng vàng lại bay đi, Hạo Thiên ở trên cái thang thở hổn hển.
Để di chuyển được trên bùn lầy, Hạo Thiên cần tạo ra được một bề mặt với diện tích đủ lớn để chống lại độ lún do cân nặng của chính hắn.
Cũng đã nửa ngày trời, Hạo Thiên gặp phải rắn lục xanh rồi rơi vào đầm lầy, hắn có chút ớn lạnh, so với những gì mà hắn tưởng tượng và xem trong các video sinh tồn thì quả thực đáng sợ hơn rất nhiều.
Nhưng đã trải qua rất nhiều nguy hiểm nên mấy chuyện này cũng khống là mấy, lúc này Hạo Thiên quan tâm nhất là làm cách nào để di chuyển ở nơi đây.
Sau khi đại bàng vàng trở về, Hạo Thiên liền lựa chọn những khúc cây lớn nhất rồi dùng rìu thép chặt thành nhiều phần dài khoảng một mét.
Lấy năm khúc gỗ buộc lại thành một khối rồi cột vào chân trái, sau đó cứ như thế làm thêm một cái cho chân phải, thoạt nhìn cứ như Hạo Thiên đang đi trượt tuyết vậy.
Hắn cũng không quên chọn một khúc cây khá vừa tay và dài để dùng làm gậy.
Sau khi làm xong, Hạo Thiên thử đặt chân xuống vũng bùn, sau khi đứng vững trên bùn, hắn cảm nhận được sự sụt lút là không đáng kể, có điều để nhấc chân lên thì khá nặng nề.
“Cám ơn Dương đại hiệp! Không có ông thì tôi khó mà đi tiếp rồi!” Hạo Thiên cười cười.
Cũng may lúc trước hắn có xem mấy bộ phim cổ trang, trong phim Thần Điêu đại hiệp có đoạn Dương Quá đi tìm Tiểu Long Nữ nhưng lại bị bùn lầy cản trở, cũng nhờ có biện pháp này mà vượt qua bùn lầy.
Áp dụng phương thức trượt tuyết vào trong di chuyển trên bùn lầy, cũng không có gì là đặc biệt, Hạo Thiên tức tốc bật thiên phú kỹ năng lên và vọt đi.
Tất nhiên là biện pháp này rất tốt, sau một lúc trượt đi, Hạo Thiên cũng đã ra khỏi được hố bùn lầy, cũng nhờ như thế mà Hạo Thiên đã đẩy nhanh được tốc độ khá nhiều.
Sau khi tháo ra số dây thừng đã buộc cây, Hạo Thiên đứng trên mặt đất cứng cáp thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!