Cũng khoảng hai giờ chiều, lúc này bên phía Diệp Ngân khá yên bình, hang động hoàn toàn yên ắng, cô nàng cùng hai cô gái kia đã ra bờ suối.
Trong nhà bếp vọt ra một bóng đen, cái bóng đen đó nhanh chóng chui thẳng vào bụi cây gần đó và biến mất không dấu vết.
Cùng lúc này Diệp Ngân cũng đã trở về, đem số cây trúc trên người Hắc Hắc xuống đặt ở một bên, hiển nhiên là nàng đã đến rừng tre nhưng cũng chỉ là ở bên ngoài thu hoạch cây trúc rồi trở về.
Khi đến gần nơi trú ẩn, Diệp Ngân dường như nhìn thấy cái gì đó, sau khi đem số cây trúc trên người Hắc Hắc xuống thì cô nàng cũng đã đi kiểm tra đồ đạc trong nhà bếp.
Để có cá tươi cho Bạch Bạch ăn thì cô nàng đã dùng một cái bình khá lớn để trữ cá vào bên trong, khi kiểm tra thì thấy bị mất vài con cá dù Diệp Ngân đã đậy nắp bình gốm lại.
Từ đó cho thấy, khi cô nàng không có ở đây thì đã bị kẻ trộm lẻn vào và lấy đi cá, kiểm tra lại những thứ khác thì cũng không có mất gì thêm.
Để hạn chế bị mất trộm lần nữa, Diệp Ngân dùng một số vật nặng đè lên trên nắp bình.
Lúc này, Bạch Bạch cũng đã bay về tới, nó kêu lên vài tiếng rồi đáp xuống cành cây gần đó, Diệp Ngân nghe được liền chạy ra.
Hạo Thiên rời nơi trú ẩn cũng đã được ba ngày, người lo lắng cho hắn nhiều nhất lúc này có lẽ chỉ có mình Diệp Ngân, cô nàng lo sợ hắn sẽ gặp chuyện nguy hiểm nên dù có thức ăn ngon thì cô nàng vẫn thấy không ngon.
Biết rằng có lo lắng cũng vô dụng, cho nên Diệp Ngân cũng cố gắng mạnh mẽ lên, huống hồ bên cạnh cô còn có hai người khác nữa.
“Hắc Hắc, ngày mai chúng ta đi tìm Hạo Thiên đi!” Diệp Ngân nhìn Hắc Hắc đang ăn cây trúc mà than thở.
“……”
Trời cũng đã chiều rồi mà Hạo Thiên vẫn chưa về càng làm cô nàng thêm lo lắng.
Khi thấy Bạch Bạch trở về, cô nàng mừng rỡ chạy ra vì biết nếu nó trở về thì Hạo Thiên cũng sắp về tới.
“Bạch Bạch! Ngươi về rồi!” Diệp Ngân vui vẻ hỏi.
“Quéc! Quéc!” Đại bàng kêu lên như đáp lại.
“Hạo Thiên có khỏe không? Có gặp chuyện gì nguy hiểm không?” Diệp Ngân hỏi tiếp.
“…” Đại bàng vàng chỉ đứng yên và lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi! Hạo Thiên sắp về tới rồi!” Diệp Ngân rưng rưng như muốn khóc.
[Chị chủ nhà chúng ta biết nói chuyện với con chim đáng ghét kia bao giờ ấy nhỉ? Những cây trúc này ngon quá!] Suy nghĩ của Hắc Hắc lúc này khi nhìn thấy Diệp Ngân nói chuyện với đại bàng vàng.
“Quéc… quéc…” Đại bàng kêu lên và nhìn về hướng Hắc Hắc, đại khái nó muốn nói rằng: “Ê! Cái đứa mập ú kia dám đá đểu anh à!”
“Grừ… grừ…” Hắc Hắc đạp lại mấy tiếng kêu nhưng tay vẫn cầm và nhai cây trúc: “Anh mày mà cần đá đểu con chim hôi lông như mi à!”
“Quéc! Quéc!”
“Grừ… grừ…”
Hai đứa nó có như là đang nói chuyện với nhau làm Diệp Ngân đứng đó buồn cười không thôi: “Hai đứa đừng có đánh nhau nhé!”
Không xen vào chuyện của hai đứa nó, Diệp Ngân lúc này mới để ý đến cành trúc nhỏ bên cạnh chân của đại bàng vàng, cô nàng dường như hiểu ra điều gì đó.
Cùng lúc này hai cô gái kia cũng từ bờ suối trở về, họ ra suối để tắm cho sạch sẽ và cũng sẵn tiện đi lấy thêm ít nước suối về để nấu ăn.
Sau khi dặn dò hai cô gái kia, Diệp Ngân quay sang Hắc Hắc vỗ vỗ vào người nó.
“Hắc Hắc, chúng ta đi!” Nó cũng đặt cây trúc xuống rồi nằm xuống để cho Diệp Ngân cưỡi trên lưng.
Theo sự dẫn đường của Bạch Bạch thì khoảng một giờ đồng hồ sau, Diệp Ngân đã thấy được hình bóng to lớn đang tiến về phía mình, trên lưng còn có một thân ảnh quen thuộc, tuy là không nhìn rõ nhưng cô nàng dám khẳng định rằng người đó là Hạo Thiên.
“Hạo Thiên!” Diệp Ngân cất giọng hô to.
Bên phía Hạo Thiên, tuy không nghe rõ lắm nhưng hắn vẫn cảm nhận được có người đang gọi mình, ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt hắn lúc bấy giờ không nhịn được mà cười tươi.
Khi thấy Hắc Hắc đang đứng trước mắt, Trúc Diệp Thanh bên cạnh Hạo Thiên lúc này có chút run sợ, dù cho đã biết rằng nó cũng đã được hắn thuần hóa tuy nhiên cô nàng vẫn có chút e sợ.
Cách Hạo Thiên chừng mười mét, Hắc Hắc đi chậm lại nó cũng chuẩn bị dừng chân lại thì Diệp Ngân do không chờ đợi lâu thêm được nên đã nhảy xuống đất rồi chạy về phía Hạo Thiên.
Còn bên Hạo Thiên, sau khi nghe Hạo Thiên an ủi thì Trúc Diệp Thanh cũng không còn lo sợ nữa. Hắn cũng nhảy khỏi người trăn Titan rồi tiếng lại gần Diệp Ngân.
Khi đã cách nhau chừng vài bước chân Diệp Ngân đã chạy nhanh tới và ôm lấy Hạo Thiên, hắn cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn đưa hai tay ra đón lấy cô nàng.
Cũng không có nói chuyện, hai người họ cứ đứng đó ôm nhau một chút.
Khoảng năm phút sau, Trúc Diệp Thanh cùng trăn Titan cũng đã đến chỗ họ.
Khi nhìn thấy Trúc Diệp Thanh đang ở trên lưng trăn Titan, Diệp Ngân liền đẩy người Hạo Thiên ra.
Căn bản, khi thấy Hạo Thiên bình an trở về, Diệp Ngân vốn dĩ rất vui mừng và có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn nhưng khi thấy có thêm một cô gái khác ở bên cạnh hắn thì cô nàng đem tất cả những gì muốn nói mà quên đi.
“Sao thế? Ba ngày không gặp tôi nên nhớ tôi lắm phải không?” Hạo Thiên mỉm cười hỏi.
“Ai thèm nhớ anh! Tôi chỉ sợ anh chết ở bên ngoài thôi!” Bị Hạo Thiên trêu chọc, Diệp Ngân vẻ mặt có hơi đỏ nhưng miệng vẫn cố không thừa nhận.
“Có thật vậy không? Sao vừa rồi còn ôm tôi thắm thiết thế?” Hạo Thiên lại cố ý chọc ghẹo cô nàng.
“Tất nhiên… Có người ở nhà lo lắng cho mà còn ra ngoài…” Diệp Ngân cố giữ lại bình tĩnh và bẻ hướng câu chuyện.
“Đây là Trúc Diệp Thanh người đã gặp nạn máy bay!” Để tránh đưa câu chuyện đi xa, Hạo Thiên cũng giới thiệu cô gái bên cạnh mình cho Diệp Ngân.
“Cô ấy khá giỏi tiếng Anh đấy!” Hạo Thiên dường như đang có âm mưu gì đó.
“Hello! My name is Diệp Ngân!” (Xin chào! Tôi tên là Diệp Ngân!) Diệp Ngân sau khi Hạo Thiên nói vậy liền cất giọng chào hỏi.
“Tôi tên Trúc Diệp Thanh! Cô có thể gọi tôi là Thanh Thanh!” Trúc Diệp Thanh đưa tay về phía Diệp Ngân chào hỏi.
“Tiếng Anh của cô thật đúng là giỏi!” Diệp Ngân cũng đưa tay lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!