Vốn dĩ Hạo Thiên cách chỗ mấy người họ không xa, chẳng mất nhiều thời gian, nữ nhi đó liền ở ngay trước mặt hắn, cũng vào lúc này hắn để cung tên qua một bên rồi lấy ra bật lửa đốt kíp nổ của quả bom khói vừa mới chế tạo.
Nữ nhi đó cũng thấy bất ngờ khi thấy Hạo Thiên tay cầm bật lửa đang cháy, hai mắt cô nàng sáng lên nhưng lúc này Hạo Thiên chỉ chăm chú vào việc chuẩn bị quăng bom khói nên cũng không hề phát hiện điều gì lạ.
Thời gian để kích hoạt quả bom cũng không sai biệt lắm, sau khi Hạo Thiên dùng sức ném đi, quả bom liền rơi ngay trước mặt bốn tên nam nhân kia, ‘bùm’ tiếng nổ phát ra làm cho mấy người đó hoảng sợ cộng thêm có khói mù làm tình hình của bốn kẻ đó càng trở nên hoảng loạn.
Bây giờ không chạy nhanh thì còn đợi tới khi nào?
Thấy tình hình biến chuyển có lợi, Hạo Thiên xoay người lại định chạy đi thì thấy cô gái kia vẫn đứng đó nhìn làn khói màu đỏ (do trong bom có đường đỏ nên tạo ra khói màu đỏ) làm cho hắn vừa khó hiểu vừa tức giận, địch ở trước mắt đang bị hỗn loạn còn không chạy, đứng đó xem náo nhiệt nữa chứ.
“Sao còn không chạy mau? Đứng ngây ngốc đó làm cái gì?” Hạo Thiên gấp ráp hô to.
Cô gái sau khi nghe tiếng Hạo Thiên cũng kịp hoàn hồn, lập tức chạy theo sau hắn nhưng trên mặt vừa biểu hiện sự đau đớn do vết thương gây ra vừa có phần kính nể hắn nhưng phần lớn là lo sợ.
Nhận ra tốc độ tẩu thoát của cô gái này quá chậm, Hạo Thiên dừng lại, cô gái cũng làm theo, hắn liền bế cô gái lên rồi bật kỹ năng thiên phú và vọt đi với tốc độ kinh hồn.
Với kinh nghiệm làm cướp của mình, mấy tên nam nhân kia nhanh chóng bình tĩnh lại sau khi cảm nhận được màn khói đỏ này không hề có sát thương mà chỉ gây hỗn loạn, bọn chúng liền nhanh chóng chạy ra khỏi màn sương đỏ.
Có điều Hạo Thiên cùng cô gái đã chạy đi thật xa, không còn thấy bóng dáng của hai người đó đâu nữa.
Người nam nhân bị thương ở chân lúc trước do bị mất máu quá nhiều mà còn cố sức đuổi theo nên đã nằm dài trên đất, hơi thở yếu ớt, ba người còn lại cũng không hề có ý định cứu chữa cho người đó mà có một kẻ khác ngay lập tức dùng đao đâm chết người đang nằm trên đất.
“Người bị thương thế này! Giữ lại cũng vô ích, còn tốn kém…” Kẻ đó lạnh lùng nói.
Hai người kia đứng cạnh mà lạnh người nhưng họ hiểu, nếu người nằm đó là họ thì cũng sẽ bị đối xử như vậy.
Có thể nói, chính mũi tên than gỗ của Hạo Thiên đã phần nào gián tiếp giết người.
Về phía Hạo Thiên, hai người họ đã đi được rất xa, cũng không sợ bọn người bên này đuổi theo kịp, so với bọn người đó thì hắn có phần nhỏ con hơn, dù với những kỹ năng thiên phú nhưng cũng chưa chắc có thể hạ hết bọn chúng.
Thân hình cao to, lực lưỡng cứ như mấy anh tập thể hình, đánh bại được mấy người này, e rằng Hạo Thiên đang ôm vọng tưởng nên kế sách chạy vẫn là thượng sách.
Do cô gái đó bị thương nên di chuyển chậm chạp, Hạo Thiên mới phải bỏ sức ra bế lên mà chạy, làm hắn tổn hao càng nhiều thể lực.
Sau khi thoát khỏi bọn người kia, Hạo Thiên đặt cô gái xuống đất.
Hạo Thiên không biết là cô nàng có hiểu những gì hắn nói hay không?
Điều này Hạo Thiên đã có chút tò mò khi hắn bảo chạy đi thì cô gái lại tỏ vẻ khó hiểu.
"#########." Cô gái đang nói gì đó.
Trong tình thế này, Hạo Thiên dường như đã trải qua một lần đối với Trúc Diệp Thanh rồi thì phải, cứ như hai người ở hai quốc gia khác nhau nói chuyện, mỗi người một ý không ai hiểu ai.
Hạo Thiên tuy không hiểu nhưng dù sao hắn cũng đã đổi cuốn sách đa ngôn ngữ rồi, ấy vậy mà hắn vẫn chưa hiểu cô nàng đang muốn nói cái gì?
Đành gọi ra hệ thống, tìm một lát thì thấy một quyển sách tên , Hạo Thiên vò đầu, không biết nó khác gì với đa ngôn ngữ con người.
Nhìn trang phục cô gái này, Hạo Thiên có thể chắc chắn cô gái này thuộc một bộ tộc nào đó.
Cũng không đợi Hạo Thiên đáp lời, cô gái muốn quay trở lại đường cũ, hắn liền nhanh chóng chộp tới người nữ nhi.
Do không có phòng bị, thêm nữa bản thân là con gái, cô nàng liền hét lên bằng loại ngôn ngữ kì lạ, mặc kệ cô gái kia nói gì Hạo Thiên liền vác cô nàng lên vai rồi chạy đi.
Không có dùng kỹ năng thiên phú để chạy tiếp, Hạo Thiên chỉ dựa vào sức mạnh bản thân để vác cô gái về chỗ Diệp Ngân.
Cảm giác được trọng lượng của cô gái, Hạo Thiên vốn không muốn vứt cái ba lô đi nhưng tình huống bắt buộc nên hắn định... thì...
"Tít --- Trăn Titanoboa đang ở gần đây, người chơi có muốn sự trợ giúp này không?"
Sau khi nghe thông báo từ hệ thống, Hạo Thiên không vứt ba lô đi nữa mà gọi trăn Tian qua chỗ hắn.
Mấy kẻ kia dù mất đi một người nhưng vẫn cố gắng bám theo những dấu chân mơ hồ ở dưới đất.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!