Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cuộc sống sau khi bạn đời mất trí nhớ

Editor : Hannah

Chương 1.

Tại phòng bệnh.

Phó Chi Tề ngồi cạnh giường bệnh, cúi đầu xem văn kiện. Cổ tay phải của anh quấn băng vải, tay nhấn vào một câu trên màn hình, gõ một cái.

Sau đó, anh theo thói quen ngẩng đầu nhìn người đang hôn mê bên cạnh, ngoài ý muốn lại bắt gặp một đôi mắt đang nhìn mình.

Chu Thanh Ý nằm trên giường, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy sâu thẳm. Cậu không nói câu nào, lông mi khẽ run, lộ ra vẻ yếu đuối, dường như đã nhìn anh rất lâu rồi.

Phó Chi Tề vươn tay nhấn chuông, nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi? Bác sĩ sẽ đến ngay.”
Cũng không biết cậu có nghe thấy không, đôi mắt vẫn nhìn anh như trước.
Phó Chi Tề hỏi cậu đau không, nhưng cậu không trả lời.

Một lát sau, Chu Thanh Ý dường như vô cùng mệt mỏi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cuối cùng bác sĩ cũng tới.

Phó Chi Tề thuật lại tình hình vừa rồi, bác sĩ nói: “Đó là hiện tượng bình thường, mở mắt chỉ là hành động vô thức. Chỉ cần chờ tới khi vỏ đại não hoạt động là ổn rồi.”
Kiểm tra xong các chỉ số cơ thể bệnh nhân, ông nói rằng cơ thể cậu khá ổn nên có thể tỉnh lại sớm, thời gian cụ thể còn tùy thuộc vào tình huống của từng bệnh nhân.
Anh cảm ơn bác sĩ, phòng bệnh yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng ồn nhẹ phát ra từ các thiết bị y tế.

Rất nhanh liền đến lúc Phó Chi Tề rời đi. Anh thường đến đây và ngồi hai tiếng mỗi ngày. Anh thuê một hộ sĩ, còn chính mình thì rời khỏi.

Phó Chi Tề liếc nhìn đồng hồ, sau đó đưa mắt nhìn gương mặt không chút huyết sắc của cậu, cuối cùng quyết định ở lại.

Tính tới thời điểm hiện tại, anh đã chờ ba tiếng rồi.

Lần này Phó Chi Tề không bỏ lỡ khoảnh khắc cậu mở mắt. Chu Thanh Ý nhìn anh một hồi, khẽ cau mày, đôi môi mấp máy.

Anh tới gần, nghe Chu Thanh Ý hỏi, anh là ai.

Phó Chi Tề giật mình.

Cậu không hề nhớ bất cứ chuyện gì.

Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra tình trạng cơ thể cậu, và nói với Phó Chi Tề: “Có lẽ là chấn thương não do va chạm, cậu ấy cần phải được kiểm tra kĩ hơn.”

Phó Chi Tề gật đầu, cùng ông ra ngoài, hỏi: “Có thể chữa khỏi không?”

“Tôi không thấy xuất huyết não trong lần chụp CT trước đó, có thể là do não bị chấn động nên mới mất trí nhớ. Nếu chỉ là như vậy, thì có thể hồi phục.” Bác sĩ nói, “Thế nhưng não chấn động thì thường chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, rất hiếm bệnh nhân quên toàn bộ. Trước mắt chưa thể chắc chắn được điều gì.”

Phó Chi Tề im lặng nghe, nhưng chỉ nghe thấy ba chữ “Không chắc chắn”. Anh cũng không ép buộc, chỉ nói cảm ơn.

Bác sĩ do dự một lúc, nói thêm: “Bệnh nhân đột nhiên mất đi ký ức, tâm trạng có thể không ổn định, người nhà tốt nhất nên ở bên và động viên cậu ấy.”

Phó Chi Tề dừng một chút, nói được.

Ngay khi anh mở cửa phòng, tầm mắt Chu Thanh Ý liền lập tức rơi xuống người anh. Cậu nhìn chằm chằm anh đến khi anh tới gần giường bệnh, mím môi chờ anh nói.
Phó Chi Tề cảm thấy cậu như một con vật nhỏ cảnh giác.

“Tôi tên Phó Chi Tề.” Anh nói, “Là bạn đời hợp pháp của cậu.”

Sắc mặt Chu Thanh Ý có chút mờ mịt.

“Nhưng giữa chúng ta là…liên hôn thương mại.” Phó Chi Tề trầm mặc một lát, “Thế nhưng không có liên kết, cậu yên tâm. Chỉ mất một khoảng thời gian…”

Chu Thanh Ý nhẹ nói, tôi ngửi thấy pheromone của anh.

Phó Chi Tề cẩn thận thả ra từng chút để nó không gây uy hiếp đối với omega.

Hương vị của lá trà. Chu Thanh Ý nói.

Anh đã đánh dấu tôi. Cậu khẳng định.

“Chỉ là đánh dấu tạm thời.” Phó Chi Tề thừa nhận, “Một số nơi yêu cầu phải có. Khi chúng ta đang trên đường tới dự tiệc tối thì gặp tai nạn.”

Chu Thanh Ý không nói gì, thầm chấp nhận.

Cậu không hỏi về vụ tai nạn, thế nhưng Phó Chi Tề lại nói: “Lần này là tôi khiến cậu bị thương. Gần đây tôi quá bận rộn, mọi người chắc hẳn rất lo lắng. Xin lỗi vì đã khiến cậu thành thế này.”

Chu Thanh Ý nói, còn hung thủ thì sao?

“Tôi sẽ điều tra.” Phó Chi Tề trả lời.

Cậu cười nhẹ, nói rằng đó là lỗi của bọn họ.

Phó Chi Tề trở nên trầm mặc, lẳng lặng nhìn cậu.

Chu Thanh Ý trời sinh ưa nhìn, xinh đẹp khó cưỡng. Dù không nói chuyện, chỉ đứng đó cũng đủ lay động lòng người.

Lúc này, cậu nằm trên chiếc đệm trắng, mái tóc đen dài ngang lưng tán loạn trên đệm, mặt không nửa phần huyết sắc, ngoại trừ hàng lông mày đậm, nhìn cậu rất suy yếu, nhưng lại mang một vẻ đẹp khó tả.

“Đau không?” Phó Chi Tề hỏi.

Anh nhớ tới con người hướng nội trước đây của cậu, cảm thấy chắc hẳn cậu sẽ không trả lời.

Thế nhưng Chu Thanh Ý im lặng một hồi, trả lời, đau.

Trên thực tế, câu không thể bị thương nặng như vậy.

Khi chiếc xe kia lao ra khỏi ngã tư, Chu Thanh Ý cùng Phó Chi Tề đều ngồi ở ghế sau. Tài xế đánh tay lái để tránh. Cậu ngã về phía anh theo quán tính, Phó Chi Tề muốn đưa tay lên để bảo vệ cậu, nhưng cậu lại ấn mạnh không cho anh động.

Phó Chi Tề chưa bao giờ nghĩ omega nhìn yếu đuối này lại có khí lực lớn như vậy.
Vào thời khắc va chạm ấy, Phó Chi Tề chỉ có thể bảo vệ gáy Chu Thanh Ý.

Chiếc xe bị lật, trượt trên nền đất ẩm ướt, va phải vật gì đó rồi dừng lại.

Phó Chi Tề ngửi thấy mùi máu tanh nồng hòa cùng mùi hạnh nhân thoang thoảng.
Ngay sau đó, anh thấy ngực mình nặng trĩu, Chu Thanh Ý ngã lên người anh, không còn hơi thở .

Chỉ có máu ấm đang chảy.

*

Quá trình hồi phục của Chu Thanh Ý không hề thuận lợi.

Cậu rất đau, lại không có cách nào để giảm bớt. Khi Phó Chi Tề vào phòng, liền thấy Chu Thanh Ý thở dốc, ngón tay co quắp, muốn bắt lấy tấm ga trải giường nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào.

Phó Chi Tề nhẹ nhàng cầm tay cậu, cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi ngón tay của omega. Anh lẳng lặng nắm tay cậu, chờ tay cậu ấm lên mới thả xuống, đặt vào chăn.

Trên trán Chu Thanh Ý đều là mồ hôi lạnh, ánh mắt vô thần hướng về phía anh như cầu xin sự giúp đỡ.

Anh nói với cậu rằng, nếu quá sức chịu đựng thì cậu có thể dùng thuốc giảm đau.

Hôm đó Chu Thanh Ý đã uống thuốc giảm đau tới ba lần.

Phó Chi Tề nghe hộ sĩ nói cậu đã không thể ngủ trong hai đêm vì đau, anh cho rằng cậu muốn uống thuốc thêm lần nữa.

Cậu nhìn anh rất lâu, ánh mắt đáng thương, dường như có điều khó nói.

Phó Chi Tề nhẹ nhàng tới gần, hỏi cậu làm sao vậy.

Anh nghe thấy cậu nói khẽ, có thể cho tôi mượn quần áo của anh được không?

Phó Chi Tề mơ hồ.

Cậu liền giải thích, tôi cần pheromone của anh.

Nói xong cậu liền dời mắt đi chỗ khác, như thể câu nói đó đã rút hết dũng khí của cậu vậy.

Anh ngồi dậy, nhìn vào đôi mắt của cậu.

Không nhận được câu trả lời, cậu lo lắng nhìn anh.

“Chu Thanh Ý, ” Phó Chi Tề nói, “Tôi không phải alpha của cậu.”

Nhưng tôi rất đau, Chu Thanh Ý nức nở.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận