Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cuộc sống sau khi bạn đời mất trí nhớ

Công việc của Phó Chi Tề rất bận. Chỉ có đêm đó vì muốn Chu Thanh Ý thích ứng với phòng mới, nên anh mới ngủ sớm, Sau đó mỗi ngày anh đều ngủ muộn.

Chu Thanh Ý đợi anh một đêm, tới đêm thứ hai, Phó Chi Tề cảm thấy đã quá muộn, liền bảo cậu ngủ sớm.

Chu Thanh Ý im lặng, cậu muốn nhìn thấy anh.

Phó Chi Tề thở dài, không hề nói nếu cậu không ngoan ngoãn thì phải trở về phòng, mà nói: “Tôi vẫn luôn lo lắng cho cậu mỗi khi tôi phải tăng ca.”

Chu Thanh Ý nhìn anh một hồi, nói được rồi.

Phó Chi Tề động viên cậu: “Một lúc nữa là ổn rồi.”

Có một lần anh trở về phòng lúc mười giờ, cậu không nghĩ anh xong việc sớm như vậy, cho rằng anh về phòng lấy đồ nên tầm mắt vẫn luôn nhìn anh.

Sau đó Phó Chi Tề đi rửa mặt, rồi lên giường.

Phó Chi Tề nhìn bộ dáng không phản ứng kịp của cậu, có chút buồn cười, giải thích: “Hôm nay tôi đau đầu, không làm nổi nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”

Chu Thanh Ý nhanh chóng muốn tắt đèn.

“Đừng tắt.” Phó Chi Tề nói, “Hiện tại tôi không thoải mái, cũng không ngủ được. Chúng ta nói chuyện đi, thư giãn một chút.”

Chu Thanh Ý liền yên lặng thu tay lại.

Phó Chi Tề nói muốn tán gẫu, nhưng lại không nói gì, nương theo ánh đèn vàng ấm áp, lẳng lặng ngắm nhìn cậu.

Anh trước đây sẽ không như vậy, nhưng hôm nay anh thực sự không thoải mái, hiếm khi có chút liều mạng, anh cảm thấy đi quá giới hạn một ít cũng không sao.

Chu Thanh Ý nhìn chằm chằm tay mình một lúc, nhẹ giọng nói: “Tôi giúp anh xoa bóp nhé.”

Phó Chi Tề không có từ chối. Anh định ngồi dậy, nhưng cậu lại vỗ chân mình một cái, nói anh cứ gối lên đùi cậu.

Phó Chi Tề do dự một chút, rồi cũng làm theo.

Ngón tay hơi lạnh của cậu xoa bóp huyệt thái dương cho anh, sức lực không nhẹ cũng không mạnh. Anh lại ngửi thấy mùi hạnh nhân, nồng hơn bình thường, nhưng lại càng thêm ôn hòa, bởi vì đã bị đánh dấu, nên trong không khí có lẫn chút trà hương.

Phó Chi Tề biết cậu cố ý tỏa pheromone. Pheromone của alpha có thể trấn an omega đã bị đánh dấu, ngược lại cũng vậy.

Mà quả thực Phó Chi Tề cũng cảm thấy rất thoải mái.

Anh nhắm mắt lại, không lên tiếng một lúc lâu. Chu Thanh Ý cho rằng anh đang ngủ, động tác nhẹ nhàng hơn.

Phó Chi Tề mới đột nhiên hỏi: “Có muốn biết tình huống người gây ra tai nạn không?”

Chu Thanh Ý: “Muốn.”

“Tên lái xe đã bị bắt ngay trong lúc đó, là một tài xế chở ma túy, hiện tại anh ta đang ngồi tù.” Phó Chi Tề nói, “Tôi biết kẻ chủ mưu là ai, nhưng lại không có đủ chứng cứ để kiện.”

Chu Thanh Ý yên tĩnh nghe, chờ anh nói tiếp.

“Đó là giám đốc công ty đối thủ của tôi, thủ đoạn rất hèn hạ. Lúc đó, việc kiểm tra chất lượng của công ty bọn họ xảy ra vấn đề, bị ném đá, giá cổ phiếu giảm. Tôi muốn nắm lấy cơ hội mở rộng công ty, lại như thêm dầu vào lửa, bị họ ghi hận, liền khiến cậu bị thương.

“Tuy rằng cậu nói không phải lỗi của tôi, nhưng nếu cậu không đi chung xe với tôi, cũng sẽ không bị thương.”

Chu Thanh Ý hơi dùng sức, Phó Chi Tề nhếch miệng, chịu thua: “Được rồi, không nói cái này nữa.”

“Biết tại sao bọn họ lại muốn hãm hại tôi không?” Phó Chi Tề hỏi.

Chu Thanh Ý: “Bởi vì các cổ đông khác trong công ty anh đều không ủng hộ chiến lược mở rộng.”

Phó Chi Tề hơi ngạc nhiên, nói, đúng vậy.

Phó Chi Tề trầm mặc hồi lâu, hỏi Chu Thanh Ý, cậu có biết cảm giác muốn làm một chuyện gì đó nhưng luôn bị mọi người xung quanh cản trở là như thế nào không?

Động tác xoa bóp của Chu Thanh Ý dừng lại một lúc, cậu vươn tay vuốt nhẹ lông mày đang nhíu lại của anh.

“Đừng cau mày.” Chu Thanh Ý nói.

Cậu dừng một chút, lại hỏi: “Cho tới bây giờ những cổ đông đó vẫn không thay đổi thái độ sao?”

“Không.” Phó Chi Tề nói, “Giai đoạn đầu mở rộng cần nguồn tài chính rất lớn, bọn họ chỉ muốn nhận hoa hồng, không muốn cũng là chuyện bình thường.”

Cho nên anh ấy mới mệt như vậy. Chu Thanh Ý nghĩ.

“Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định.” Phó Chi Tề nói.

“Bọn họ đã sử dụng thủ đoạn như vậy, mà tôi còn chưa chết cũng không tàn phế, ” anh nở nụ cười, “Không thể kết thúc như vậy được.”

Chu Thanh Ý trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Tôi có được coi là một người bên cạnh anh không?”

Phó Chi Tề ngẩn ra, nói đương nhiên có.

“Vậy tôi sẽ luôn ủng hộ anh.” Cậu nói.

*

Không lâu sau đêm trò chuyện đó, Phó Chi Tề chuẩn bị đi công tác.

Trước khi xuất phát, anh nói với Chu Thanh Ý khi trở về sẽ đưa cậu đi xem triển lãm tranh.

Phó Chi Tề đã đi vắng hơn một tuần, và trở về vào lúc chạng vạng thứ tư. Nắng chiều ấy khinh bạc như sa, Chu Thanh Ý đẩy xe lăn đến cổng vườn, không mang sách, cũng không xem điện thoại, trên chân đắp một chiếc chăn, yên lặng đợi anh trong gió chiều.

Phó Chi Tề vừa xuống xe, liền nhìn thấy hình ảnh này. Trong một khoảnh khắc, Phó Chi Tề cảm thấy dường như anh thực sự có được một người bạn đời trẻ trung, dịu dàng và ân cần, chu đáo, người sẽ sánh bước bên anh trong suốt quãng đời còn lại.

Phó Chi Tề cảm thấy sau khi anh trở về thì cậu càng dính anh hơn, anh đi đâu cũng đi theo, nhưng anh cũng có chút nhớ cậu, nên cũng thuận theo cái đuôi nhỏ này.

Tối đó, Phó Chi Tề tan sở về nhà, hiếm khi không cần làm việc, liền hỏi Chu Thanh Ý có muốn xem phim hay không.

Chu Thanh Ý đương nhiên đồng ý.

Ghế trong phòng chiếu là ghế nằm nửa người, Chu Thanh Ý ngồi bên cạnh Phó Chi Tề, lặng lẽ ấn tay vịn xuống, Phó Chi Tề cũng không nói gì.

Chu Thanh Ý chọn phim kinh dị. Cậu căn bản không sợ, thế nhưng Phó Chi Tề có chút lo lắng cho cậu, cứ luôn liếc nhìn cậu, thậm chí phim cũng chẳng xem được mấy đoạn.

Cũng bởi vì luôn để ý cậu, anh liền thấy Chu Thanh Ý vươn tay ấn sau gáy mấy lần khi màn hình tối, môi mím lại, vẻ mặt có chút nôn nóng.

Phó Chi Tề vốn không muốn hỏi, nhưng khi cậu ấn đến lần thứ tư, liền không nhịn được lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

Chu Thanh Ý như bị dọa sợ, lập tức bỏ tay xuống, nói với Phó Chi Tề, không sao.

Phó Chi Tề bật đèn, muốn kéo phần áo sau gáy cậu xuống, tay mới đưa lên một nửa, cậu đã nắm lấy cổ tay anh.

Chu Thanh Ý nhìn anh cầu xin.

Phó Chi Tề chợt nhận ra gáy là nơi mẫn cảm, anh quả thực không nên chạm vào nơi đó.

Ngay cả khi anh đã đánh dấu cậu.

Phó Chi Tề thu tay về, ôn nhu nói: “Tôi sẽ không động vào cậu.”

Chu Thanh Ý có chút lúng túng, nói: “Không có chuyện gì, tôi vẫn ổn.”

“Được rồi.” Phó Chi Tề nói, “Nếu thấy khó chịu thì cậu phải nói cho tôi, chúng ta sẽ tới chỗ bác sĩ.”

Đèn đã tắt, bọn họ tiếp tục xem phim, nhưng cũng không có tâm tình xem như trước nữa.

Hai ngày sau, Phó Chi Tề tiếp tục làm việc bình thường, tối về lại tiếp tục tăng ca.

Anh dùng xong bữa tối trước cậu, liền ngồi đó chờ cậu ăn xong.

Chu Thanh Ý đã học được cách không cố gắng ăn xong cùng lúc với anh.

Khi đặt đũa xuống, cậu hỏi Phó Chi Tề lát nữa anh có phải về phòng làm việc không?

Anh nói có.

Cậu lại hỏi, tôi có thể ngồi cạnh anh không ?

Phó Chi Tề còn chưa kịp trả lời, cậu đã nói cậu sẽ giữ im lặng, tuyệt đối không quấy rầy anh.

“Được.” Phó Chi Tề trả lời, lại thêm, “Công việc bây giờ của tôi cũng không nặng, bị làm phiền cũng không sao.”

Quả thật Chu Thanh Ý rất yên lặng, nhưng thỉnh thoảng trong lúc đọc sách sẽ lén nhìn anh. Như cảm nhận được, anh quay đầu mỉm cười, ra hiệu làm thế cũng không sao.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận