Đến sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy thì Lâm vẫn còn đang ngủ, tay anh vẫn ôm tôi rất chặt, tôi mỉm cười cố gắng hít thật sâu mùi hương đặc trưng của anh. Thời gian gần đây, tôi giống như bị chết chìm trong sự yêu thương ngọt ngào của anh. Càng ngày anh lại càng nuông chiều tôi, làm cho tôi cảm nhận được trọn vẹn tình yêu và niềm hạnh phúc khi được yêu. Nghĩ đến đó tôi không tự chủ được lại ngước mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh ấy, miệng vô thức không nhịn được mà lên tiếng:
- Em yêu anh!!!
- Anh cũng yêu em!
Tôi giật mình tròn xoe mắt nhìn anh, Lâm mỉm cười cúi xuống nhìn tôi.
- Ơ anh dậy lúc nào đấy?
- Anh dậy trước cả em.
- Thế mà còn giả vờ ngủ.
- Em còn mệt không?
- Quỷ tham ăn, đêm qua anh ăn em hết lần này tới lần khác. Không mệt sao được.
- Ai bảo vợ anh cuốn hút vậy chứ?
Nghe được những lời này của anh, từ tận đáy lòng tôi tràn ngập cảm giác hạnh phúc, miệng vừa tủm tỉm cười vừa bảo:
- Đáng ghét!!!
- Được rồi, anh hứa từ nay sẽ tích cực phát huy hơn nữa.
- Anh thì…mệt chết đi được.
- Nhưng mà sướng!
Nói xong Lâm cười thành tiếng, tôi xấu hổ cứ vùi chặt vào lồng ngực anh. Nằm thêm một lúc nữa thì anh bảo:
- Được rồi, dậy thay đồ, hôm nay vợ chồng mình về ông bà ngoại.
- Ơ anh không phải đi làm à?
- Em quên chồng em là giám đốc à?
Ờ cũng đúng, kể ra có chồng làm giám đốc cũng sướng thật, thích nghỉ lúc nào cũng được. Lâu lắm rồi tôi chưa về quê, kể từ khi cưới xong hai vợ chồng cứ bận hết việc này tới việc khác. Thế là tôi bật dậy thay đồ, Lâm lái xe gần 2 tiếng đồng hồ thì về đến nhà. Lúc tôi xuống xe thấy Lâm lấy mấy cái túi xách lớn nhỏ trong cốp ra, tôi thấy vậy mới hỏi:
- Anh mua gì mà nhiều thế?
- À anh mua tổ yến với bào ngư cho cả nhà. Còn cái túi này là mẹ gửi biếu bố chai rượu và hình như có cả vải may quần áo gì đó.
Tôi nghe xong kinh ngạc đến nỗi còn hỏi đi hỏi lại lần nữa:
- Mẹ mình gửi á anh?
- Ừm đúng rồi.
- Gửi lúc nào sao em không biết nhỉ?
- Gửi trước lúc anh đi công tác. Anh quên không bảo em.
Tôi gật đầu tủm tỉm cười mãi, lòng cứ lâng lâng hạnh phúc khó diễn tả thành lời. Nếu là bình thường thì cái hành động này của mẹ chồng tôi sẽ là rất bình thường, nhưng mà trước giờ bà không ưa tôi, để đến mức bà quan tâm tới vậy xem như là viên mãn quá rồi.
Lúc chúng tôi bước vào trong nhà thì cả nhà cũng đông đủ. Thấy con gái với con rể về bố mẹ tôi mừng lắm, vội vàng đi bắt gà bắt vịt, Lâm ngồi nói chuyện với ông nội một lúc thì cũng đòi sắn tay áo vào bếp phụ bố mẹ vợ. Mẹ tôi vì sợ bữa cơm xuyềnh xoàng mà cứ trách:
- Con bé này về mà không bảo mẹ sớm, để mẹ đi chợ mua đồ.
- Úi đầy đồ ra đây, ăn không có hết đâu mẹ.
- Mày toàn cái kiểu nước đến chân mới nhảy. Con rể thỉnh thoảng mới về, phải tiếp đãi đàng hoàng chứ.
- Mẹ ơi, chồng con thì cũng là con mẹ mà. Người trong nhà cả, không cần tiếp đãi gì đâu. Vợ chồng con về thăm bố mẹ, mẹ cứ câu nệ làm gì.
Chồng tôi đứng gần đó cũng cười nói:
- Vợ con nói đúng đấy mẹ, mẹ không cần làm gì nhiều đâu, chỉ cần mẹ coi con là con của mẹ là con mừng lắm rồi.
Nghe Lâm nói thế thì mẹ mới gật đầu bảo:
- À ừ, mẹ biết rồi. Mà cái Duyên nó tuy năm nay đã 27 tuổi rồi nhưng mà nó còn trẻ con lắm, lại vụng về không biết nấu nướng gì đâu. Thôi con thông cảm nhá, có gì vợ chồng bảo nhau từ từ.
- Mẹ yên tâm, con thương vợ con còn không hết, sao nỡ dám giận hờn gì cô ấy.
Tôi nghe Lâm nói thế tự dưng không kìm được mà bật cười. Bữa cơm hôm ấy là bữa cơm đầu tiên cả nhà đông đủ quây quần bên nhau sau khi tôi đi lấy chồng. Nhìn cách Lâm đối xử với mọi người trong nhà, tôi thấy ấm lòng lắm, anh dường như không phân biệt đối xử nội ngoại, cái cách anh quan tâm xuất phát từ trái tim mình. Ăn cơm xong anh chở hai đứa nhỏ đi đâu tôi không rõ, còn tôi thì vào phòng nằm với mẹ, ngày trước cũng thường xuyên xa nhà nhưng cảm giác nó không lạ lẫm như lúc này.
Mẹ hỏi tôi:
- Thế đã có gì chưa? Con bị lưu xong cũng mấy tháng rồi còn gì.
- Dạ con chưa mẹ ạ.
- Hay thử đi khám xem sao con. Chứ nhà người ta con trai một, ai cũng háo hức muốn sớm có cháu bế.
- Con thấy con với chồng con vẫn bình thường mà.
- Mày cứ chủ quan thôi con. Chứ lưu thai xong không có đơn giản đâu. Cứ đi khám xem thế nào cho chắc con ạ.
Nghe mẹ nói vậy tôi lại thấy lo lo, mấy tháng nay tôi và anh sớm tối quấn lấy nhau, cả hai không dùng biện pháp gì vì mong con. Thậm chí tôi còn tải phần mềm canh ngày rụng trứng để theo dõi, thế nhưng mỗi khi đến ngày đèn đỏ lại cảm thấy thất vọng vô cùng.
Lẽ ra dự định của chúng tôi sẽ ở quê chơi 2 ngày rồi về nhưng chiều hôm đó Lâm có cuộc gọi đột xuất nên anh phải trở về Hà Nội. Anh bảo tôi lâu lắm mới về nhà mẹ thì ở lại chơi mấy ngày rồi anh đón. Thế là sáng hôm sau, tôi cùng mẹ đi chợ huyện, vừa về đến nhà thì cái Yến ( con nhà chú tôi) nhờ đưa đi khám thai. Lúc bước vào phòng khám, nhìn hình ảnh trên màn hình siêu âm, tự nhiên tôi lại nhớ đến con mình, nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc khi ấy, nhớ đến nỗi lòng tôi quặn thắt từng đợt da diết. Trong lúc tôi đang bần thần suy nghĩ thì một giọng nói của một bác sĩ vang lên khiến tôi giật mình ngẩng mặt nhìn về hướng họ:
- Bác sĩ Lý đã xem kết quả nipt của sản phụ Trần Ngọc Phương chưa?
Nếu là bình thường thì câu chuyện cũng chẳng có gì để nói, nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt vị bác sĩ kia tôi đã ngờ ngợ như mình gặp ở đâu rồi, nhìn kỹ thì tôi phát hiện ra bà ta chính là người ở trong đoạn video mà mẹ chồng tôi đưa. Chính bà ta là người đã khẳng định phá khám thai 5,6 lần.
Tôi hít một hơi thật sâu để nuốt đi sự run rẩy của bản thân, bình tĩnh tiến về phía người phụ ấy:
- Chào bác sĩ, tôi có thể nói với bác sĩ một lát được không?
Bà ta quay qua nhìn tôi, gật đầu nói:
- Cô có chuyện gì cần hỏi thì để lúc nữa nhé. Bây giờ tôi đang bận.
- Bác sĩ không nhận ra tôi là ai sao?
- Không.
- Tôi là Phạm Hà Duyên, phá thai 5,6 lần chỗ phòng khám này rồi đấy.
Nghe tôi nói tới đây thì bà ta mới suy nghĩ vài giây rồi sửng sốt tròn xoe mắt kinh ngạc, sắc mặt cơ hồ lúc này đã tái xanh như tàu lá chuối. Bà ta lắp bắp:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Tôi không nghĩ trái đất này tròn thật ấy, không ngờ lại có thể gặp người đã đổ cho mình cái tội danh rửa 8 đời 8 kiếp cũng không hết tội sớm như vậy. Lúc đứng trước cửa phòng khám, mới đầu bà ta lắp bắp phủ nhận:
- Cô có nhầm tôi với ai không? Tôi không quen cô.
Tôi nghe vậy mới doạ:
- Video bà nói về tôi vẫn còn, có cần xem lại không? Tôi nghĩ nếu bây giờ tôi kiện bà ra toà vẫn còn kịp, cái tội huỷ hoại danh dự người khác nhẹ cũng bị phạt cảnh cáo 10-30 triệu đồng. Tôi nghĩ số tiền này thì có thể không là gì, nhưng tôi là luật sư, tôi sẽ biết cách để bà trả cái giá cao hơn đấy. Bà lại đang làm bác sĩ, chắc bà không muốn mất tất cả đâu nhỉ?
Bà ta nghe tôi nói đến đây mới rối rít chắp tay lại cầu xin:
- Úi cô ơi tôi biết lỗi rồi. Tôi ngàn vạn lần cắn rơm cắn cỏ lạy cô. Xin cô đừng làm vậy, tôi cũng bất đắc dĩ thôi.
- Tôi không hiểu nổi sao bà lại làm bác sĩ được vậy? Lương tâm bà để đâu? Tôi với bà không thù không oán, tại sao bà làm vậy với tôi?
- Con trai tôi cờ bạc nợ nần, có người thuê tôi 300 triệu để nói những lời đó. Tôi biết tôi không nên làm vậy, nhưng mà tôi bị dồn vào đường cùng rồi cô ạ. Tôi mà không trả nợ, họ đánh chết con tôi.
- Vậy ai là người đã thuê bà?
- Tôi…
- Đến giờ này bà vẫn không muốn nói? Tôi cho bà cơ hội cuối cùng, và cũng là cơ hội duy nhất của bà.
- Họ không nói tên, nhưng cô gái đó chỉ ngoài 30 tuổi thôi. Tóc cô ấy dài ngang vai, dáng người tầm m57, khi đó cô ta đeo khẩu trang nên tôi không rõ mặt. Nhưng tôi nhớ trên lông mày có nốt ruồi to lắm.
Bà ta nói đến đây thì tôi đã chắc chắn đó là bà Phương. Thế rồi bà bác sĩ cứ thế van xin tôi, mà thực ra chuyện qua rồi tôi không muốn làm tới cùng vì muốn chừa cho người ta một đường lui. Nhưng mẹ kiếp! Cứ nghĩ đến con mụ Phương là ruột gan tôi như muốn lồng lộn cả lên. Tối đó tôi về nói chuyện với Lâm, anh bảo tôi yên tâm anh sẽ giải quyết.
Thế là trưa hôm sau, Lâm đã gọi điện kể tôi nghe một chuyện. Ngay sáng hôm đó anh đã gọi vợ chồng bà Phương qua nhà với lý do bàn công việc. Nhưng khi vừa đến anh đã vạch trần bộ mặt của chị ta trước mặt bố mẹ chồng tôi nữa. Chị ta nghe xong mặt tái xanh nói:
- Cậu phải nghe chị nói, là vợ cậu đổ oan cho chị.
Lâm lúc đó cáu quá đã quát lên:
- Oan oan cái đếch gì cái ngữ chị. Chị giỏi quá rồi, giỏi đến mức muốn ngồi lên đầu thằng này luôn. Nếu không niệm tình chị là chị của tôi thì tôi đã đập nát cái mặt vợ chồng nhà chị ra rồi. Việc vợ chồng tôi, tôi mượn chị quản à?
Lời của Lâm nói như một tia sét đánh thẳng xuống người chị ta, mà chồng chị ta lúc ấy tưởng chừng cũng rụt cả lò xo vào, lắp bắp nói:
- Cậu Lâm, có gì cậu cứ bình tĩnh. Dù sao cũng là anh em một nhà.
- Anh em một nhà mà hại nhau gì anh em làm chó gì. Còn anh nữa, là thằng đàn ông thì dám làm dám nhận, đừng đổ lỗi cho người khác.
- Anh không có làm gì cả.
- Ngậm mõm!
- Này nhá, cậu đừng tưởng chị không dám làm gì cậu nhá. Dù sao đây cũng là anh rể cậu đấy.
Lâm nghe xong chỉ cười khẩy:
- Chị trước giờ đánh ghen với hủy hoại cuộc đời bao nhiêu người phụ nữ chỉ vì thằng khốn này rồi? Cả đời chị chỉ để chạy theo hầu dá* nó thế à. Chị có biết nó đã phản bội chị, có con trai riêng bên ngoài rồi chị biết không?
Chị ta lúc ấy ngàn vạn lần không dám tin chồng mình lại làm ra chuyện tày trời như thế. Chị ta tròn tròn mắt nhìn chồng mình, ông Hưng luống cuống bám tay vợ run run giải thích:
- Mình…mình nghe anh nói đã.
- Đúng thế không?
- Anh…
- Nói!!!
- Anh bị cô ta gài.
- Gài cái đm nhà anh, đồ khốn.
Nói xong chị ta liên tục đánh vào người chồng mình, vừa khóc vừa gào vừa chửi. Lúc ấy bố mẹ chồng tôi phải lên tiếng thì chị ta mới dừng tay lại rồi rời đi. Sau khi vợ chồng chị ta đi khỏi thì bố chồng tôi cũng nói mẹ chồng tôi vài câu:
- Đấy tôi bảo mà, bây giờ bà đã sáng mắt ra chưa, đã tin vào khả năng nhìn người của tôi chưa. Tất cả là do những người bà tin tưởng làm ra đấy.
- Tôi biết rồi. Tôi cũng đâu muốn thế.
Nghe Lâm kể khi đó mà tôi mừng muốn rơi nước mắt. Cuối cùng cái tội danh nặng nhất mẹ chồng nghĩ về tôi đã được trút bỏ. Tôi ở đến ngày thứ 5 thì chủ động bắt taxi về Hà Nội. Mấy ngày ở quê, tôi thật sự rất nhớ anh. Nhưng khi bước chân ra khỏi nhà, chào tạm biệt ông nội, bố mẹ và hai đứa em, nước mắt tôi lại rơi như mưa. Những ai đi lấy chồng xa chắc chắn sẽ hiểu cảm giác của tôi lúc này.
Khi tôi về đến nhà, việc đầu tiên là thông báo cho mọi người ở dưới quê mình đã về đến nơi. Sau đó thay đồ tắm rửa, hôm nay tôi muốn tự tay vào bếp chuẩn bị cho chồng một bữa cơm. Vừa nấu ăn tôi vừa tưởng tượng ra bóng dáng anh, cái ôm của anh, trong lòng tự nhiên thấy vui vui.
Bỗng dưng một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi từ phía sau, lúc đầu tôi còn giật mình suýt đánh rơi cả đôi đũa trên tay, thế nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của chồng, biết là anh, tôi mới dám thở phào một tiếng:
- Sao hôm nay anh đi làm về sớm vậy?
- Nhớ vợ quá! Sao về mà không bảo anh xuống đón.
- Em tưởng anh không nhớ em mới không giục em về.
- Hâm, anh phải kiềm chế lắm đấy.
- Được rồi, giờ bỏ em ra được chưa? Em đang nấu cơm.
- Cơm nước gì, lên phòng anh bảo tí đã.
- Bảo gì anh bảo luôn đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!