Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cưới Chạy Bầu

Thế rồi dứt lời cái Trang liền chạy ra ngoài, tôi thì cứ bần thần ngồi đó với một đống bất an trong lòng. Hôm đó tôi say quá rồi nên tôi và Lâm không sử dụng biện pháp tránh thai, chúng tôi quan hệ trần. Hơn nữa ngày hôm sau tôi vừa chủ quan vừa lu bu vài chuyện nên cũng quên không mua thuốc tránh thai. Tôi cố trấn an mình đó chỉ là sự nhầm lẫn nhưng càng nghĩ tôi lại càng thấy sợ. Thế rồi độ 15 phút sau cái Trang đi về, nó vội vàng đưa cho tôi 3 cái que thử thai rồi nói:

- Thử hết cả 3 que này đi.

Tôi nhìn nó, vốn dĩ còn sợ không dám đối mặt nhưng cuối cùng cũng cầm 3 chiếc que mà nó đưa rồi lững thững vào nhà vệ sinh. Khi que thử đầu tiên tới que thứ 2 rồi que thứ 3 đều lên 2 vạch tôi run đến nỗi đứng không vững. Tôi không dám tin sự thật trước mắt, tôi không dám tin một sinh linh bé bỏng đang xuất hiện trong thân thể mình. Tự nhiên, hai dòng nước mắt tôi cứ thế chảy dài.

Cái Trang ở ngoài chờ liên tục hối tôi:

- Xong chưa? Kết quả thế nào?

Lúc tôi bước ra từ trong nhà vệ sinh, trên tay là 3 chiếc que thử thai 2 vạch bằng nhau, nó nhìn thấy kêu toáng lên:

- Thôi thế là bầu thật rồi!

Mặt tôi lúc đấy tái xanh tái mét, thực sự tôi vẫn không dám tin mình lại mang thai. Tôi nhìn cái Trang, miệng mãi mới thốt lên lời:

- Bây giờ tao phải làm sao?

- Trước tiên phải nói với ông Lâm xem ông ấy thế nào đã.

- Nhưng ông ấy không yêu tao.

- Tác giả cái thai là ông ấy, yêu hay không yêu thì liên quan đếch gì. Trưởng thành rồi, phải biết trách nhiệm với những việc mình làm. Chẳng lẽ mày tính bỏ?

Cái Trang vừa dứt lời tôi liền lắc đầu nói:

- Không, tao không bỏ đâu. Con tao mà, sao tao lại bỏ.

Mặc dù việc có thai là điều tôi không hề mong muốn nhưng từ lúc biết có một sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong cơ thể mình, điều đầu tiên tôi nghĩ là sẽ sinh đứa trẻ này rồi nuôi dậy con lên người.

Cái Trang nói tiếp:

- Thôi ăn cơm rồi đi nghỉ sớm. Để mai đi siêu âm xem bé được mấy tuần, đã vào ổ chưa rồi tính.

Tôi gật đầu nghe lời nó, cố gắng ăn hết bát cơm rồi đi tắm. Bình thường tôi hay làm việc tới 11,12 giờ đêm mới đi ngủ. Thậm chí có hôm còn làm việc tới 2 giờ sáng. Mặc dù tối nay cũng khá nhiều việc để làm nhưng bây giờ tôi lại chẳng còn tâm trạng để làm gì cả. Đêm đó tôi nằm nghĩ mãi, nghĩ về đứa trẻ, nghĩ về tương lai, rồi nghĩ cả việc nếu tôi nói cho Lâm biết thì anh ta sẽ nghĩ sao. Tôi nghĩ nhiều quá rồi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nếu trường hợp Lâm chối bỏ trách nhiệm thì tôi vẫn sẽ sinh con ra, nuôi con một mình, tôi thấy xã hội bây giờ mẹ đơn thân cũng rất nhiều.

Thế rồi cuộc gọi của mẹ tôi vang lên như đánh thức tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ. Mẹ bảo:

- 12 giờ đêm rồi không ngủ đi còn online Facebook.

- Ơ mẹ cũng chưa ngủ ạ?

- Mẹ chưa. Mấy nay trở trời đau lưng quá.

- Thế thì mẹ phải đi khám xem thế nào.

- Tuổi mẹ cũng nhiều người đau lưng mà. Với lại ngày xưa mẹ sinh mổ chúng mày nên bác sĩ cũng bảo việc đau lưng là bình thường.

- Dạ, sinh mổ chắc đau lắm mẹ nhỉ?

- Ừ đau chứ. Hết thuốc tê là đau không cựa người được đấy. Mai sau con lấy chồng sinh con mới thấm.

Mẹ nói tới đây bỗng nhiên tôi thấy tim mình nhói lên một cái. Tôi dừng lại vài giây rồi đáp:

- Dạ vâng ạ.

- Mà hôm nay con ốm à, nghe giọng khác thế?

- Dạ con không sao đâu mẹ. Mẹ đừng lo, mẹ cũng nghỉ sớm đi.

- Chị cứ bảo mẹ đừng lo nhưng phải bao giờ chị lấy chồng thì mẹ mới đỡ lo. Có con gái trong nhà như quả bom nổ chậm đấy.

Tôi mỉm cười trả lời:

- Sao mẹ cứ thích tống con đi thế nhỉ? Mà hôm trước mẹ bảo mẹ xem bói cuối năm nay con lấy chồng, biết đâu lúc đó con lấy thật thì mẹ đừng có khóc nhá.

- Gớm, tôi phải mổ heo giết bò mừng chị thoát ế chứ khóc làm gì.

Tôi cười tươi nghe giọng mẹ nói, nhưng chẳng biết sao dù miệng thì cười nhưng nước mắt cứ lã chã tuôn rơi. Nói với mẹ thêm vài câu nữa thì tôi tắt điện thoại vất sang một bên, sau đó thiếp ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết.

Đến sáng hôm sau tôi tỉnh dậy trong trạng thái cả người đau nhức, khóc nhiều nên mắt vẫn còn hơi sưng. Cái Trang thấy vậy lại lao tới hỏi:

- Đêm qua khóc à?

- Đâu, lúc mẹ tao gọi xúc động quá nên khóc 1 chút thôi.

- Hâm. Tao nấu bữa sáng xong rồi đấy. Thế mày có định siêu âm xong rồi mới đi làm hay tối về rồi đi siêu âm?

- Tiện đường tới công ty có phòng khám nào không nhỉ?

- Có, cách công ty mình khoảng 2km.

- Thế tranh thủ vào siêu âm rồi đi làm

- Ừm cũng được.

Thế rồi ăn sáng xong cái Trang chở tôi đi làm, tiện đường có ghé qua phòng khám siêu âm luôn. Cũng may vì sáng sớm phòng khám chưa có người nên khi chúng tôi đến là có người chỉ định vào phòng siêu âm luôn. Vừa đặt máy siêu âm lên bụng tôi được vài phút thì bác sĩ bảo tôi:

- Thai 6 tuần rồi, vào tử cung an toàn rồi nhé. Tuần sau kiểm tra lại để xem tim thai.

Tôi ngước mắt nhìn chấm nhỏ tý màu đen trên màn hình, tự nhiên sống mũi cay xè, trong tim dâng lên một cảm giác rất lạ lẫm, giống như bản năng làm mẹ đang trỗi dậy khiến lòng tôi xuất hiện được tình yêu thương không thể nói thành lời.

Tôi quay sang hỏi bác sĩ:

- Em bé của cháu có khỏe không ạ?

- À với độ tuổi này thì tất cả đều bình thường nhé. Cháu về cố gắng ăn uống nghỉ ngơi điều độ để cho bé môi trường phát triển tốt nhất.

- Dạ vâng ạ.

Tôi vừa bước ra khỏi phòng siêu âm thì cái Trang đã vội vàng hỏi rồi cầm tờ giấy kết quả trên tay tôi. Nó hỏi:

- Có tính nói luôn cho ông Lâm biết không?

- Để tao xem thế nào rồi tính tiếp.

- Ừ. Thế đi làm thôi không muộn.

Từ lúc đó tới công ty tôi không nói gì nữa, mà chỉ tập trung xem nên nói với Lâm không và nói như thế nào. Lúc tôi và cái Trang bước tới sảnh công ty thì đã gặp cái Luyến, con bé làm cùng phòng marketing với cái Trang mặt buồn thỉu buồn thiu gọi chúng tôi lại:

- Hai chị sao giờ này mới tới?

- Ừ thì bình thường tụi chị vẫn đi làm giờ này mà.

- Trời ơi thế mà hai chị không tới sớm, phí của giời.

- Nay công ty có gì hot hả? Mà sao sáng sớm mặt mày đã như đưa đám thế em?

Tôi hỏi nó, nó thở dài trình bày:

- Hồi trước công ty mình còn tưởng sếp là hoa chưa có chủ. Nhưng thực ra hôm sau mới lột trần sự thật tàn khốc rằng sếp đã có vợ sắp cưới.

Cái Trang nghe tới đây liền tròn xoe mắt hỏi lại, còn tôi thì tự nhiên cảm giác như sét đánh ngang tai, à không đánh trúng toàn thân tôi khiến tôi sững sờ không nói lên lời.

- Mày nghe tin tào lao này đâu ra vậy Luyến?

- Chị ơi tào lao gì, tin chính thống hẳn hoi nhá. Sáng nay đích thân người yêu sếp tới đây mang đồ ăn sáng cho sếp. Đã thế còn mua bao nhiêu trà sữa cho các phòng. Mà hai chị không biết đâu, lúc đó bà Linh tức muốn nổ đom đóm mắt. Ở công ty ai mà không biết bà Linh thích sếp.

Tôi nghe xong đầu óc lại bắt đầu rối loạn như mớ bòng bong. Bố của con tôi là hoa đã có chủ, vậy thì nếu như Lâm biết đứa con này xuất hiện liệu còn ý nghĩa gì không? Chẳng lẽ tôi lại đi vào vết xe đổ trở thành con giáp thứ 13 chen vào cuộc tình của hai người. Không…tôi không thể làm thế được vì tôi rất hận người thứ 3, chính tôi đã là người bị hại chỉ vì xuất hiện người thứ 3…tôi không cho phép! Vô thức chân tôi cứ thế lùi lại đằng sau vài bước, cái Luyến thấy vậy liền hỏi tôi:

- Chị Duyên có sao không?

Tôi nhìn cái Luyến, cười gượng lắc đầu:

- Chị không sao. Chắc mấy nay chị thức khuya nên bị chóng mặt ấy mà.

- Vậy chị cẩn thận lại bị thiếu máu ấy. Mua thêm thuốc sắt uống vô chị ạ.

- Chị biết rồi. Chị cảm ơn nhé.

Nói rồi tôi cũng quay trở về phòng làm việc của mình. Vừa ngồi xuống bật máy tính, tôi cảm thấy không thể tập trung làm việc được nên đành đứng dậy pha một cốc cafe. Pha cafe xong rồi tôi mới nhớ phụ nữ mang thai uống cafe không tốt nên lại đặt xuống bàn. Lúc sau Linh đi vào mang cho tôi sấp hợp đồng rồi nói:

- Chị Duyên tranh thủ soạn chỗ hợp đồng xong sớm trước 2 ngày nhé. 2 ngày nữa sếp về rồi đi ký với đối tác. À còn nữa, đây là hợp đồng lớn chị càng phải cẩn thận nhé.

- Ủa sếp đi đâu hả em?

- Dạ sếp vừa nãy đi Đà Nẵng rồi chị ạ.

- Ờ chị biết rồi.

Ngày hôm đó tâm trạng bất ổn nên tôi làm việc cũng không đạt hiệu quả như ngày thường, đến tận khi mọi người về hết rồi mà tôi vẫn cứ ôm máy tính kỳ cạch xoá đi rồi viết lại, cuối cùng lại hơn 8 giờ tối mới rời khỏi phòng làm việc.

Bình thường mà tan làm muộn tôi sẽ hay gặp Lâm, hôm nay nhìn dãy hành lang không xuất hiện bóng hình quen thuộc ấy khiến tôi cảm thấy có chút hụt hẫng.

Vì Linh có nói đây toàn là hợp đồng quan trọng giá trị lớn nên sau khi soạn xong có 1 chỗ tôi chưa chắc chắn nên quyết định gọi cho Lâm một cuộc. Chuông điện thoại reo lên một hồi dài mới có người bắt máy, nhưng giọng nói trong điện thoại vọng ra khiến tôi như chết lặng. Là giọng nói của một người con gái:

- Alo, ai vậy?

Tôi ngước mắt nhìn lên đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, tự nhiên khiến tôi liên tưởng tới cô ấy chính là người mà cái Luyến nói sáng nay. Tôi lắp bắp hỏi:

- Dạ…em là nhân viên công ty anh Lâm. Em gọi điện hỏi về một số điều trong hợp đồng.

- À thế lúc nữa hoặc mai gọi lại nhá. Anh Lâm đang tắm.

- Vâng ạ. Có gì mai em gọi sau. Chào chị.

Tắt máy xong tôi sững sờ như người mất hồn, chân tay cũng theo đó mà luống cuống run lên từng hồi. Vậy là không còn gì để nghi ngờ nữa, Lâm là hoa đã có chủ! Nghĩ tới đó tôi cúi xuống nhìn chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của mình, bàn tay vô thức sờ lên bụng, nước mắt rơi:

- Không sao cả. Mẹ sẽ sinh con ra và nuôi con lên người. Quãng đường sau này của hai mẹ con mình phải thật hạnh phúc nhé.

Thế rồi hai ngày tiếp theo lại trôi qua, sáng nay tôi đưa hợp đồng cho Linh, cô ấy mỉm cười nói:

- Dạ vâng ạ. Sếp về em sẽ đưa cho sếp. Em nghe sếp bảo lại gác lại chuyến bay chắc 2-3 hôm nữa mới về.

- Ừ em. Thôi chị làm việc tiếp đây.

Tôi cứ cố tỏ ra mình kiên cường và mạnh mẽ nhưng thực ra mỗi khi nghe ai đó nhắc tới Lâm lại khiến tôi nhói lòng. Sau mấy ngày ăn không ngon, ngủ không yên, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Lâm đã có vợ sắp cưới nên tôi quyết định sẽ không nói chuyện mình mang thai cho anh biết. Có lần cái Trang tức quá còn mắng tôi:

- Sao mày không nói cho ổng biết. Ổng cũng là bố của đứa bé thì tất nhiên phải có trách nhiệm rồi. Mày tính nuôi con một mình? Sao phải khổ vậy?

- Mày biết tao cũng từng rất đau khổ vì người thứ ba. Chẳng lẽ bây giờ mày muốn tao lại đi vào vết xe đổ làm người thứ 3?

- Biết là vậy nhưng sống trên đời không vì mình thì chỉ thiệt thân thôi mày ạ. Hoa có chủ thì đã sao? Chưa cưới thì vẫn có thể đập chậu cướp hoa được mà.

- Thôi thôi…tao không muốn làm kẻ cướp hạnh phúc của người khác rồi lấy nó làm hạnh phúc của mình. Ví dụ Lâm cưới tao mà vì trách nhiệm thì lấy nhau cũng chẳng hạnh phúc. Bây giờ đầy người ly hôn vì không yêu nhau đó. Đến khi đó còn khổ hơn.

Nghe tôi nó thế cái Trang mới không nói gì nữa, tôi biết nó vì lo lắng cho tôi mới xúi tôi vậy thôi. Cuối cùng nó lại bảo:

- Nếu mày quyết định thế rồi thì tao sẽ phụ mày nuôi con. Với điều kiện phải để tao làm mẹ đỡ đầu của con mày.

Tôi nhìn nó, xúc động tới rơi nước mắt ôm chầm nó một cái. Tối hôm đó trong lúc tôi đi tắm thì thấy xuất hiện ít máu nâu ở đũng quần, lần đầu mang thai nên tôi không biết máu đó là gì, sợ con làm sao nên tôi vội vàng gọi cái Trang:

- Mày đang ở đâu đấy?

- Tao đang ở quê ngoại. Hôm nay chắc tao không về ngủ đâu, mày đóng cửa ngủ trước đi nhé. Mà sao hôm nay quan tâm tao thế?

- Tao, tao vừa đi tắm thấy ra ít máu nâu. Giờ phải làm sao?

Nghe tôi nói thế, giọng cái Trang hốt hoảng vọng ra:

- Ra máu nâu á? Thế đi ngay đến phòng khám siêu âm xem thế nào.

- Nhưng giờ này người ta còn làm việc không ấy.

- Cứ đi thử xem. Chẳng lẽ đi đẻ chờ sáng trăng?

Tôi gật đầu rồi vội vàng tắt điện thoại, khoác tạm chiếc áo khoác ngoài đi xuống bên dưới, định bụng gọi một chiếc taxi nhưng lúc đó sẵn thấy xe ôm nên bắt luôn tới phòng khám. Cũng may lúc tôi đến phòng khám mới chuẩn bị đóng cửa. Tôi vội vàng nói với bác sĩ:

- Bác siêu âm giúp cháu mới ạ. Cháu đang mang bầu mà thấy ra ít máu.

- Ra máu thế nào? Nhiều không?

- Dạ một ít thôi ạ.

- Thôi được rồi, vào trong tôi siêu âm xem sao.

Bác sĩ đặt máy lên bụng tôi vài phút rồi nói:

- Có tim thai rồi nhé. Nhịp tim 165l/phút. Tất cả phát triển bình thường.

- Nhưng mà cháu thấy nó ra ít máu thì sao ạ?

- Là máu báo thôi. Không cần quá lo lắng.

Tôi trong lòng vẫn còn cứ sợ nên bảo bác sĩ siêu âm kỹ lại giúp tôi lần nữa. Cuối cùng bác sĩ vẫn bảo bình thường và còn giải thích cho tôi một số điều, lúc này tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

- Dạ cháu cảm ơn bác sĩ ạ.

- Ừ, lần đầu mang thai đúng không?

- Dạ vâng.

- Cháu có thể mua sách tìm hiểm thêm, hoặc lên mạng xem quá trình phát triển cho thai nhi để hiểu rõ.

- Dạ vâng.

Nói thêm với với bác sĩ vài câu nữa thì bác còn kê thêm cho tôi ít thuốc bổ. Lúc tôi bước ra bên ngoài, tôi nhìn xung quanh không thấy chiếc xe taxi nào cả,tôi đành book grap. Trong lúc chờ đợi grap tới thì
tôi đứng lép dưới mái hiên nhà. Thế rồi 15 phút trôi qua, kỳ lạ vẫn chưa thấy tài xế nào đến. Trong lúc tôi đang loay hoay nhìn điện thoại thì một giọng nói lên tiếng:

- Em ơi…tàu nhanh bao nhiêu thế em?

Tôi giật mình ngước mắt nhìn lên, thấy trước mặt mình là mấy tên thanh niên choai choai, đứa thì đầu trọc, đứa thì tóc xanh tóc trắng. Tôi cũng chẳng buồn chấp nên định bụng im lặng cho xong chuyện. Mỗi tội mấy tên kia vẫn không ngừng nói mấy câu dâm tục:

- Nhìn em cũng xinh đấy, anh mạnh dạn ra giá 100k nhá. Anh bao phòng.
-….
- Ngon thế này mày trả em nó 100k có bèo quá không? Ít ra cũng phải 99k, thôi đi với anh đi em, nhìn em mà anh đã muốn húp rồi đây này.
-….

- Hay phục vụ luôn 3 anh, chứ 3 anh đang cứng quá rồi em ơi.

Tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn tỏ vẻ không quan tâm rồi bước đi. Thế nhưng tôi vừa bước được 3 bước thì bị bọn chúng chặn lại.

- Ơ con điếm này, làm điếm mà còn tỏ vẻ thanh cao à?

- Này, đừng thấy tôi không nói gì mà các cậu nghĩ tôi là điếm nhé. Tôi còn đáng tuổi chị các cậu đấy, tránh ra cho tôi đi.

- Bọn bố đéo thích tránh đấy.

Thế rồi một tên kéo tay tôi ngược lại đằng sau khiến tôi suýt chút nữa ngã ngửa xuống đất. Nếu là bình thường tôi sẽ sống chết với tụi nó, nhưng bây giờ trong người tôi còn đang có một sinh linh nhỏ nên tôi không thể làm gì quá khích được. Trong lúc tôi đang không biết phải làm sao thì một chiếc ô tô đi tới, cánh cửa kính xe hạ xuống, tôi thấy rõ mồn một khuôn mặt của Lâm:

- Lên xe đi.

Mấy tên kia thấy thế cũng buông tay tôi ra khỏi, tôi vội vàng bước lên xe. Sau đó Lâm cũng không quan tâm bọn kia nữa, dẫm chân ga đi về phía trước. Tôi ngồi bên cạnh anh, khẽ liếc mắt nhìn anh, ngập ngừng hỏi:

- Tôi tưởng anh vẫn ở Đà Nẵng?

- Vừa từ sân bay về xong.

- Ừm. Thì ra là vậy.

- Cô làm gì mà giờ này vẫn còn đứng đó?

- Tôi…tôi đi có việc.

Thế rồi suốt cả quãng đường cho tới khi về chung cư tôi ở thì cả hai không nói thêm một câu nào nữa. Lúc tôi bước xuống xe Lâm mới hỏi:

- Trên nhà cô có mì tôm không?

Nhấn Mở Bình Luận