Chương 420: Trò Chơi Đàm Phán
Những gì Diệp Phùng nói làm cho ông Hồ sửng sốt!
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, nụ cười trên khuôn mặt của vị thống lĩnh cao quý nhất thiên triều dần dần thu lại: “Ô? Vậy thì tôi không biết liệu Diệp Đế Sư có ý kiến gì tốt hơn?”
Diệp Phùng cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm nhàn nhạt nói: “Rất đơn giản, những người liên quan đến chuyện này đều phải trả giá cho cái chết của học trò tôi.”
“Bốp!”
Bàn tay nặng nê hung hăng võ xuống bàn! Ông Hồ lập tức đứng lên, vẻ uy nghiêm mạnh mẽ lập tức bao trùm lấy cơ thể Diệp Phùng: ‘Diệp Phùng! Tôi tôn trọng anh là người có đóng góp cho đất nước.
Vậy nên tôi nhượng bộ hết lần này đến lần khác, nhưng anh không cần phải được một tấc lại muốn tiến lên một thước.”
Lời của Diệp Phùng không cần quá rõ ràng, nhưng ông ta không phải là kẻ ngốc, ông ta hiểu được.
Tin tức mà Nhạc Trọng Bính muốn đối phó với Diệp Phùng toàn bộ Thiên Triều đều biết rõ, nhất là khi đối phó với Cố Trọng Cung. Có thể nói toàn bộ quân cục đều là đồng lõa của Nhạc Trọng Bính. Nếu theo tuyên bố của Diệp Phùng, những người có liên quan sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, toàn bộ trụ sở quân đội ngày hôm đó có thể bị tước bỏ.
Trước sự ép buộc của thủ trưởng số một, Diệp Phùng vẫn ngồi đó, đôi mày trâm xuống, nhẹ nhàng nói: “Học trò của tôi đã chết.
là thây, tôi phải luôn tìm công lý cho cậu ấy.” Tuy rằng giọng nói trầm thấp nhưng lại vô cùng kiên định.
Ông Hồ nhìn Diệp Phùng vẻ mặt trịnh trọng. Toàn bộ không gian không ai lên tiếng, bâu không khí như đông cứng lại. Không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên khí thế trên người của ông Hồ giảm xuống, ông ta thở dài một hơi sau đó lại từ từ ngồi xuống đối diện với Diệp Phùng: “Diệp đế sư, vấn đề này là lỗi thuộc vê Thiên Triều của tôi. Tuy nhiên, con người chết đi rôi không thể sống lại được. Hiện nay các quốc gia khác đang chờ đợi Thiên Triều bị diệt vong. Trái tim của thiên triều không thể chết. Nếu quân lực bị thiệt hại, thì Thiên Triều bao gồm một trăm ba mươi vạn người cũng sẽ chịu theo. Tôi cũng xin Diệp đế sư đặt tình hình tổng thể lên trên hết. Vê phần điều kiện bồi thường còn lại. Tôi có thể hứa, chuyện tôi có thể làm được tôi sẽ không bao giờ từ chối.”
Nghe được lời này, trong mắt Diệp Phùng lóe lên tia sáng, đây là mục tiêu thực sự của anh. Anh biết rằng các quan chức của Thiên triều sẽ không bao giờ sử dụng toàn bộ quân đội để trả giá cho cái chết của Cố Trọng Cung. Thậm chí ngoại trừ Nhạc Trọng Bính, sẽ không có bất kỳ người cấp cao nào chịu trách nhiệm về vấn đề này. Người xưa đã đúng khi nói rằng con người không thể sống lại từ cái chết, vậy nên ngay từ đầu Diệp Phùng đã có ý khác rồi. Nghĩ đến đây, Diệp Phùng mở miệng nói: “Anh Hồ nói vậy, Diệp đế sư tôi cũng không phải là người vô lý. Tôi cũng không có gì để nói, chỉ có một điều không biết.
Mong anh Hồ có thể chỉ bảo thêm.”
Giọng nói dừng lại, trong mắt Diệp Phùng chợt lóe lên một tia sáng, anh cất giọng nói tiếp: “Giang Hạ Hàn đã xảy ra chuyện gì trong trận chiến tại trấn Bắc Quan năm đó?
Đây là mục đích thật sự của Diệp Phùng. Nghĩ đến đây, Diệp Phùng thực sự có chút xấu hổ.
Thông qua sự việc của Cố Trọng Cung, sự thật về sự biến mất của Giang Hạ Hàn đã bị phanh phui.
Mặc dù làm vậy có chút không thiện chí nhưng người mà Cố Trọng Cung ngưỡng mộ nhất lúc đó chính là Giang Hạ Hàn. Cộng thêm kẻ sát nhân là Nhạc Trọng Bính đã bị anh trừng rồi. Nếu Cố Trọng Cung biết chắc chắn cũng sẽ không trách anh.
Nghe câu hỏi của Diệp Phùng.
Ông ta sửng sốt trong chốc lát, sau đó trên mặt hiện lên vẻ sâu xa.
Chuyện của Giang Hạ Hàn có thể nói là tối mật. Trong tình huống bình thường, tuyệt đối không thể tiết lộ cho dù là một chút cho Diệp Phùng. Tuy nhiên, tình hình bây giờ đã khác. Diệp Phùng không chỉ được coi là đế sư mà bây giờ anh ta còn mang thêm danh tính của một bậc thầy vĩ đại. Ngoài ra, vấn đề của Cố Trọng Cung. Bọn họ đã là người thua cuộc trước. Nhiều yếu tố cộng lại làm cho ông ta khó thoát ra.
Nhìn vẻ mặt khó xử của ông ta, ánh mắt Diệp Phùng hơi ngưng tụ.
Tất cả đều đã đến mức này, ông ta vẫn là không muốn nói thêm. Xem ra chuyện này phức tạp hơn anh tưởng rất nhiều. Tuy nhiên, anh không thúc giục lặng lẽ chờ đợi theo dõi sự biến hóa. Không biết đã qua bao lâu, vẻ do dự trong mắt ông ta từ từ tan biến.
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Phùng: “Diệp đế sư, anh có nhớ anh nợ tôi một lời hứa không?”
Diệp Phùng khẽ nhíu mày. Anh chợt nhớ ra. Lúc đầu, khi bọn buôn người bị trừng phạt ồn ào quá lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!