Chương 95: Sự điên cuồng ngang ngược của những người Nhật Bản!
Diệp Phùng chậm rãi đứng lên, hít một hơi thật sâu, đi đến ven đường giơ tay lên đón một chiếc taxi.
Xe taxi dừng lại, một thanh niên ngậm điếu thuốc hỏi: “Đi đâu?”
“Công viên nước!”
“Lên xe đi!”
Sau khi mở cửa xe ra, anh đột nhiên sửng sốt, bởi vì có một người phụ nữ ăn mặc rất sành điệu đang ngồi ở hàng ghế sau.
Tài xe không đợi anh hỏi đã nói: “Hai người thuận đường nên đi chung đi!”
“Có lên không? Tôi nói cho anh biết, bây giờ ở đây không dễ gì bắt được xe đâu!”
Diệp Phùng không nói tiếng nào, lặng lẽ bước lên xe, người phụ nữ ngồi sau nhìn Diệp Phùng, sau đó nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ ngồi dịch qua một bên, thậm chí còn lấy tay quạt quạt chóp mũi, giống như trên người Diệp Phùng có mùi rất hôi hám vậy.
Tài xe lái xe rất điêu luyện, lượn qua lượn lại giữa dòng xe cộ đông đúc, đột nhiên cua gấp, Diệp Phàm vội vịn vào tay vịn, nhưng người phụ nữ kia bị mất thăng bằng, nhào.
thẳng tới người của Diệp Phùng. Diệp Phùng đưa tay ra đỡ cô ta theo bản năng, nhưng người phụ nữ đó lại hét lên: “Côn đồ! Anh làm cái gì vậy hả?”
Diệp Phàm im lặng, chỉ nhìn về phía cây đỉnh ở hàng rào bảo vệ và nói: “Thưa cô, cô nên cảm ơn tôi, nếu tôi không đỡ, thì mặt của cô đã bị hủy hoại rồi.”
Ai ngờ được thái độ của người phụ nữ đó càng ngày càng tệ: “Cảm ơn anh? Tôi thấy anh chính là tên côn đồ thì có!”
“Nhìn là biết là một người nghèo kiết xác, cả người hôi thối, đúng là khiến người khác ghê tởm!”
“Tôi nói cho anh biết, những người như anh tôi gặp nhiều rồi, sống một cuộc sống ở dưới đáy xã hội, vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đã muốn lợi dụng sàm sỡ tôi, tôi nói cho anh biết, tôi không phải là người dễ động vào.”
Nhìn vẻ ngoài độc đoán của cô ta, Diệp Phùng cảm thấy buồn cười, một gương mặt nấp sau lớp trang điểm dày đặc, sao lại có thể tự tin như vậy?
Nếu so sánh với Hà Tố Nghỉ thì khác nhau một trời một vực.
Tôi lợi dụng sàm sỡ cô? Cánh tay nào của tôi làm vậy?
Diệp Phùng chẳng thèm để ý đến những người phụ nữ như vậy, nhưng không ngờ cô ta càng ngày càng làm tới: “Hừi! Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Thảo nào có quy định một †axi chỉ được chở một người, thì ra là để tránh những trường hợp gặp phải loại người như anh.”
“Một tên xấu xa thấp hèn thì chỉ nên sống ở dưới đáy của xã hội cả đời.”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô à, đây là lần đầu tiên tôi đi taxi.”
Người phụ nữ kiêu ngạo cười một tiếng: “Đương nhiên đây là lần đầu tiên anh ngồi taxi rồi, loại người như anh làm sao có tiền để đi †axi cơ chứ? Loại như anh chỉ xứng chen chúc trên xe buýt.”
Diệp Phùng không thèm để ý đến cô ta nữa, người phụ nữ chửi bới một trận, sau đó cảm thấy chán nên gọi điện thoại.
“Lệ Mẫn hả, biết gì không? Hôm nay tớ gặp phải một tên côn đồ, còn giở trò sàm sỡ tớ trên taxi nữa, đúng là buồn nôn mà!”
“Đúng vậy đúng vậy! Bây giờ nhiều người ở dưới đáy của xã hội có đầu óc bẩn thỉu lắm!
Đúng rồi, cậu muốn giới thiệu cho tớ đối tượng như thế nào?”
“Cái gì? Hơn năm mươi tuổi, vừa già vừa xấu đã vậy còn bị hói hả?”
“Không sao? Chỉ cần có thể ngồi trong Mercedes thì ông ta có là một cái xác tớ cũng đồng ý”
“Tớ đã đủ nghèo khổ rồi.’ Vừa nói cô ta vừa liếc mắc nhìn Diệp Phùng, đột nhiên nói to lên: “Nhưng nếu kêu tớ lấy một tên vô dụng ở dưới đáy xa hội, vẫn còn đang ngồi trên taxi lợi dụng sàm sở người khác làm chồng thì tớ thà chết còn hơn!”
Nói xong cô ta cúp máy, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Diệp Phùng hơi hướng về phía mình, cô ta lại chế nhạo: “Nhìn cái gì!”
“Một kẻ nghèo hèn như anh, sợ rằng cả đời cũng không được ngồi trên xe Ben.”
Đang nói thì chiếc taxi chạy chậm lại, cô ta tò mò hỏi: “Sao không đi?”
Bộ dạng của tài xế cũng không còn hách dịch như trước nữa, nói: “Cô không nhìn thấy hả? Phía trước là một hàng Rolls Royce, đường ở đây cũng rất hẹp, nếu không cẩn thận mà quẹt phải một chiếc, tôi bán thân cũng không đền nổi.”
Cô ta thò đầu ra, thật sự có khoảng mười chiếc xế thành hàng, màu vàng chói lóa, mười mấy người đàn ông mặc vest đen đứng ven đường, hình như là đang chờ một người nào đó.
Người phụ nữ hâm mộ nói: “Chà, đúng là có tiền sướng thật!”
“Nếu tôi có thể ngồi lên một chiếc như vậy, có giảm tuổi thọ tôi cũng chịu.”
“Dừng xe.”
Trong lúc bất chợt, Diệp Phùng mở miệng nói.
“Côn đồ! Anh muốn làm gì?” Cô ta liếc nhìn anh một cái, giọng nói nồng nặc sự chế nhạo: “Người ta đang đợi một nhân vật lớn nào đó, anh đi ra đó là muốn gây sự với người ta à?”
“Một người nổi tiếng như vậy, nếu anh kiếm chuyện thì không phải chỉ bị ăn chửi thôi đâu!”
Diệp Phùng không thèm quan tâm những gì cô ta nói, anh mở cửa xe, người dẫn đầu nhìn thấy Diệp Phùng bước xuống, lập tức nhìn bức ảnh trong tay, hai mắt sáng ngời.
Mười mấy người đi tới trước mặt Diệp Phùng, đồng loạt cúi chào: “Kính chào thầy Diệp!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phùng cười nhẹ: “Hoàng Phúc Định kêu mọi người tới à?”
Người dẫn đầu cung kính trả lời: “Đúng vậy, Hoàng Phúc Kỳ Thánh nói cho chúng tôi biết, nhất định phải tới đón thầy Diệp một cách trịnh trọng nhất.”
Thấy được cảnh tượng này, tài xế taxi sửng sốt, người phụ nữ vừa rồi còn châm chọc Diệp Phùng bây giờ đã há hốc mồm, to đến mức có thể bỏ vừa một quả trứng gà.
Diệp Phùng chậm rãi đi về phía một chiếc Rolls Royce, tài xế xuống xe mở cửa cho anh lên. Đoàn xe rời đi, lúc chạy đến gần chiếc taxi thì dừng lại, cửa sổ từ từ hạ xuống, Diệp Phùng ngồi bên trong nói một câu như tát vào mồm của người phụ nữ: “Cô nói rất đúng, tôi thật sự không thể ngồi trên xe Ben.”
“Bởi vì nó không xứng để tôi ngồi.”
Cửa sổ đóng lại, người phụ nữ xấu hổ đến muốn tìm lỗ chui xuống đất, cô ta tưởng mình tài trí hơn người, hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Lúc này, bên trong câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc, mọi người rất náo nhiệt, rất nhiều người yêu thích cờ vây đến xem. Trên bàn cờ, ba người đàn ông với vẻ mặt kiêu ngạo, khinh thường nhìn xung quanh, một người trong số họ nói bằng tiếng Trung Quốc: “Đường đường là Thủ đô Thiên Triều mà đến cả một đối thủ ngang tài ngang sức cũng không có, đúng là mất hứng.”
“Kỹ năng chơi cờ của Ichiro san rất tuyệt vời, trong câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc không có ai là đối thủ của anh.”
Nghe được lời nịnh nọt của người bên cạnh, vẻ mặt của Ichiro Yanagi trở nên kiêu ngạo: “Nói cờ vây bắt nguồn từ đất nước các người, lưu truyền nghìn năm, hóa ra cũng chỉ có như vậy.”
“Câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc đúng là hèn mọn, không biết xấu hổ tự cho mình là câu lạc bộ cờ vây số một thế giới, vậy mà lại bị một người như tôi đánh bại?”
“Ha ha ha…”
Những người đó bắt đầu chế nhạo, hai người đàn ông trung niên ngồi đối diện tức đến phát run.
Thường Quan An tức giận, chỉ tay vào bọn họ nói: “Nếu không phải các người thừa dịp thầy tôi không có trong nước, thì sao dám làm càn như vậy?”
“Có bản lĩnh thì đợi thầy tôi trở về rồi đấu thêm một trận.”
Ai ngờ, đám người của Ichiro Yanagi phách lối nói: “Vậy anh sẽ kêu Hoàng Phúc Định ra à?”
“Anh…”
Viên Hoa Nhân kéo cánh tay của Thường Quan An lại, nhỏ giọng nói: ‘Đại sư huynh, anh đừng quên, thầy có nói là đã mời một người từ bên ngoài đến viện trợ, giúp chúng ta giải quyết chuyện này.”
Nghe xong, Thương Quan An khẽ thở dài: “Những người tài giỏi trong giới cờ vây ở Thiên Triều tôi và cậu đều biết hết, tuy tôi không muốn thừa nhận nhưng tài đánh cờ của đám người Nhật ngang ngược này thật sự tuyệt vời, trừ thầy ra thì sợ rằng không ai có thể thắng.”
“Tôi không quan trọng việc thắng thua của câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc, nhưng danh sự của giới cờ vây Thiên Triều không thể thua.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!