Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Đỉnh cấp rể quý Trần Dật Thần Full

CHƯƠNG 117: NỐC RƯỢU TRẮNG

“Anh chắc chắn?” Trần Dật Thần thú vị cười một tiếng.

“Chắc chắn. Trần Dật Thần, nếu như anh là một người đàn ông thì cũng đừng có lề mà lề mà nữa, hai chúng ta trực tiếp uống luôn đi.” Từ Đông Lương hống hách nói.

“Được, vậy thì cứ uống thôi.” Trần Dật Thần thở một hơi rồi nói, nếu như anh đã tự tìm chết, vậy thì cũng không nên trách tôi đâu.

“Phục vụ, mang mấy két bia tới đây.” Từ Đông Lương kêu to.

“Uống bia thì có ý nghĩa gì chứ, ở đây có rượu trắng, chúng ta trực tiếp uống rượu trắng đi.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.

Sắc mặt của Từ Đông Lương cứng đờ, uống rượu trắng? Anh bị ngu hay sao vậy, có thể uống được một chai rượu trắng, sợ rằng sẽ trực tiếp bị bỏng dạ dày luôn.

Những người khác cũng dùng ánh mắt như là nhìn thằng ngu để nhìn Trần Dật Thần, cảm thấy Trần Dật Thần quả thật là đang nói đùa, những người đã từng uống rượu trắng đều biết rượu trắng ra sao, có nồng độ cồn như là mao đài thì cũng không sao, uống từng li từng ly nhỏ thì vẫn còn ổn, nhưng mà trực tiếp cầm lên mà uống, sợ rằng dạ dày sẽ trực tiếp bị đốt cháy mất.

“Sao vậy, anh không dám à?” Trần Dật Thần nhướng nhướng lông mày rồi nói.

Từ Đông Lương tối sầm mặt, mẹ nó chứ cái này là vấn đề dám hay không dám à, nếu như thật sự phải uống rượu trắng, sợ rằng sẽ lấy tính mạng ra mà chơi.

“Cái gì mà gọi là tôi không dám chứ! Tôi sợ là tửu lượng của anh không được, uống hết một chai rượu trắng trực tiếp bị thủng dạ dày, đến lúc đó nếu như cậu chết ở trên bàn rượu thì người nhà cậu đến tìm tôi gây phiền phức, thế phải làm sao bây giờ?” Từ Đông Lương cứng cổ nói, lời nói này của anh ta giống như là đang suy nghĩ cho Trần Dật Thần, nhưng trên thực tế thì anh ta vẫn đang sợ hãi. Anh ta muốn làm cho Trần Dật Thần mất mặt, nhưng mà cũng không cần thiết phải lấy cái mạng nhỏ của mình để thực hiện.

“Nói trắng ra vẫn là không dám chứ gì.” Trần Dật Thần khinh thường cười cười.

Mặt của Từ Đông Lương đỏ lên, lại không nói cái gì nữa.

“Nếu như đã là như vậy, thế thì anh cứ uống từng ly từng ly đi.” Trần Dật Thần lại nói.

“Còn cậu thì sao?” Từ Đông Lương vô thức hỏi.

“Tôi uống một chai, trực tiếp uống.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.

“Anh xem thường tôi à?” Từ Đông Lương hơi tức giận, cái tên phế vật này có ý gì chứ, kêu mình uống từng ly, anh ta lại uống một chai, cái này còn không phải là đang xem thường mình trắng trợn đó ư.

Trần Dật Thần nhẹ nhàng gật đầu, một mặt ngay thẳng nói: “Đúng vậy đó, tôi là xem thường anh.”

Giọng điệu của Từ Đông Lương nghẹn lại, được, anh giỏi!

“Được, vậy thì chúng ta bắt đầu uống đi, nhưng có điều là tôi nói trước, nếu như anh xảy ra vấn đề gì thì cũng đừng có trách tôi.” Từ Đông Lương lạnh lùng nói.

“Yên tâm đi, nếu như xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm sẽ do tôi gánh vác.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.

“Hừ, ở hiện trường có rất nhiều người đang xem, bọn họ đều có thể làm chứng, còn vợ của anh cũng đang ở đây, hi vọng là anh nói lời phải giữ lấy lời!” Từ Đông Lương hừ lạnh một tiếng rồi nói.

“Sẽ.” Trần Dật Thần nói.

“Trần Dật Thần…” Hạ Nhược Y muốn nói rồi lại thôi, thật ra cô cũng cảm thấy Trần Dật Thần hơi ngạo mạn, có điều là cô không thể nói ra những lời này được, nếu nói ra sợ rằng Trần Dật Thần sẽ mất hết mặt mũi.

“Yên tâm đi, anh sẽ không làm những chuyện mà mình không nắm chắc.” Trần Dật Thần nháy nháy mắt rồi nói.

“Ừm.” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng gật đầu, hoàn toàn chính xác cô phải tin tưởng Trần Dật Thần mới đúng, Trần Dật Thần cũng không phải là loại người bắn tên không có đích.

“Hi vọng là một lát nữa anh uống thành dạng say bét nhè vẫn còn có thể tự tin như vậy!” Từ Đông Lương cười lạnh nhìn Trần Dật Thần, sau đó nói: “Đưa rượu lên đi.”

Rất nhanh, rượu ở trong phòng bao đều tập trung hết lên trên bàn của Từ Đông Lương.

Ở trước mặt của Từ Đông Lương có mười mấy ly rượu trắng được xếp có thứ tự thành một hàng, cũng không phải là loại ly nhỏ, mà li cỡ trung, có thể thấy được Từ Đông Lương cũng rất tự tin.

Mà ở trước mặt của Trần Dật Thần thì lại có mười mấy chai rượu trắng, vừa nhìn sang thì liền khiến người ta tê cả da đầu.

“Dám so rượu với anh Lương của tôi, hơn nữa còn khinh thường như thế, quả thật là không biết chữ chết viết như thế nào mà!”

“Nếu như anh ta biết năm ba đại học, Lương đã từng một mình uống rượu hạ ngục được năm người đàn ông thì anh ta sẽ có biểu cảm như thế nào.”

“Không biết nữa, chắc có lẽ là sẽ hối hận đến chết.”

“Mọi người cảm thấy anh ta có thể chống đỡ được mấy chai.”

“Mấy chai ấy à, cậu đánh giá anh ta cao quá rồi đó, tôi cược anh ta nhiều nhất cũng chỉ có thể một bình là bất tỉnh nhân sự rồi.”

“Tôi cũng cảm thấy là một chai, nếu như anh ta uống một chai mà còn không ngã, vậy thì tôi sẽ ăn hết mấy chai rượu này.”

Những người khác ở trong phòng bao cũng nhốn nháo vây quanh lại bắt đầu xem kịch, đương nhiên không có người nào xem trọng Trần Dật Thần.

“Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong thì bắt đầu uống đi.” Từ Đông Lương lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần rồi nói.

“Chờ đã.” Trần Dật Thần đột nhiên lên tiếng.

“Chờ cái gì nữa hả? Mẹ nó, không phải là anh sợ rồi đấy chứ?” Lông mày của Từ Đông Lương hếch lên, nói.

Trần Dật Thần lắc đầu rồi nói: “Không phải là tôi sợ, chỉ là tôi có một kiến nghị.”

“Kiến nghị gì?”

“Có lẽ là anh nên gọi xe cứu thương tới đi.” Trần Dật Thần nói.

“Gọi xe cứu thương?” Từ Đông Lương cười lạnh: “Còn nói là anh không sợ, nếu như anh không sợ thì sao phải gọi xe cứu thương chứ.”

“Anh hiểu lầm rồi, tôi nói xe cứu thương là gọi cho anh đó, tôi sợ là anh sẽ bị ngộ độc cồn.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.

Thiếu chút nữa Từ Đông Lương đã phun ra một ngụm máu, sao cái tên ngu xuẩn này lại ngông cuồng vậy.

Đám người còn lại thiếu chút nữa đã bị lời này chọc cho tức cười, còn chưa bắt đầu uống nữa mà, vậy mà đã bắt đầu cân nhắc gọi xe cứu thương cho đối thủ, quả thật ngông cuồng không có giới hạn.

“Không cần đâu, cho dù ông đây có chết đi nữa thì cũng sẽ không gọi xe cứu thương.” Từ Đông Lương hung tợn nói, một lần anh ta uống một ly, còn Trần Dật Thần một lần lại uống một chai, có đánh chết anh ta cũng không tin người gọi xe cứu thương sẽ là mình.

“Được thôi, vậy thì anh cũng đừng có hối hận.” Trần Dật Thần thở dài nói.

“Có chết cũng không hối hận!” Từ Đông Lương cắn răng, nói xong liền bưng rượu trắng ở trước mặt của mình lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

“Cạch!” Ly rượu lại được đặt lên trên bàn, Từ Đông Lương dời ánh mắt nhìn về phía Trần Dật Thần: “Đến anh rồi đó.”

Trần Dật Thần cười cười, cũng không nói cái gì nữa, cầm chai rượu ở trước mặt trực tiếp rót vào trong miệng.

“Ừng ực ừng ực.”

Trần Dật Thần giống như là đang uống nước, dùng một khoảng thời gian không đến mười mấy giây liền uống một hơi cạn sạch cả một chai rượu mao đài nặng nửa cân.

Sau khi uống xong, Trần Dật Thần chỉ ợ một cái, sắc mặt không có gì thay đổi.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận