Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Đỉnh cấp rể quý Trần Dật Thần Full

CHƯƠNG 30 : MÃNH HỔ NGỦ SAY.

Người con rể vô dụng nhu nhược ở trong mắt tất cả người nhà họ Hạ này mới là kẻ giật dây phía sau để mình đến cửa xin lỗi! Hôm qua anh nói khiến cho nhà họ Hạ phải trả giá cũng không phải là bắn tên không đích! Trong nháy mắt, trên trán Hạ Thiên Hồng toát ra mồ hôi lạnh. Lúc này ai dám nói Trần Dật Thần là đồ bỏ đi thì ông sẽ cho người đó 2 cái tát trước. Người có thế ép mình đến bước đường cùng, không thể không đến cửa xin lỗi cháu gái còn là đồ bỏ đi ư? Người như vậy nếu là đồ bỏ đi thì chẳng phải nói cả đám người nhà họ Hạ đều là đồ bỏ đi à! Đây chắc chắn là một con mãnh hổ! Chỉ là không biết vì sao con mãnh hổ này trước kia vẫn luôn ngủ say, tùy ý để những con côn trùng nhỏ nhảy nhót trước mặt mình. Nhưng anh chưa từng tức giận, không phải là không dám mà là khinh thường! Mãnh hổ sẽ chấp nhặt mấy con côn trùng nhỏ ư? Không! Giống như người và kiến vậy, con kiến có nhảy nhót thế nào thì vẫn chỉ là con kiến! Mà mãnh hổ suy cho cùng vẫn là mãnh hổ!

Hạ Thiên Hồng bỗng nhiên có chút kinh hãi, ông ta hoàn toàn không hiểu được vì sao một con mãnh hổ như Trần Dật Thần lại ở rể nhà họ Hạ? Hơn nữa còn tận 3 năm! Lẽ nào Trần Dật Thần để mắt đến nhà họ Hạ, muốn chiếm thế lực nhà họ Hạ làm của riêng? Nếu thực sự như vậy thì Trần Dật Thần quá đáng sợ rồi. Không nói đến nghị lực kinh người, còn rất giỏi nhẫn nhịn, mà so với lão già sống hơn nửa đời người như ông ta còn khôn ngoan hơn nhiều. Hạ Thiên Hồng không dám tưởng tượng ngày nào đó mình lìa đời, nhà họ Hạ sẽ biến thành nhà họ Hạ của ai. Mấy con cháu đời sau của mình đấu tranh nội bộ còn được, nhưng đấu với tên yêu quái Trần Dật Thần này chắc chắn sẽ bị chơi đùa đến chết! Hạ Thiên Hồng nhất thời lo lắng, đến cả nhìn cũng không dám nhìn Trần Dật Thần một cái.

Tất nhiên Trần Dật Thần không biết Hạ Thiên Hồng chỉ nhìn biểu tình của anh một cái đã nghĩ nhiều như vậy. Nếu anh biết chắc chắc sẽ cười xem thường, gia tộc nhỏ như nhà họ Hạ, tặng anh anh còn không thèm. Nếu không phải là vì Hạ Nhược Y, anh đã rời khỏi nhà họ Hạ từ lâu rồi, không ở đây nhiều thêm một phút nào nữa.

”Ba, sao người lại đển thế.” Lâm Như Tuệ buột miệng nói, nói xong bà mới ý thức được mình có chút căng thẳng nói sai rồi. Lúc này Hạ Thiên Hồng đến tất nhiên là vì xin lỗi, mình hỏi như vậy không phải là khiến cho Hạ Thiên Hồng khó chịu ư.

Lâm Như Tuệ cứ nghĩ Hạ Thiên Hồng sẽ tức giận, nhưng ngoài dự liệu của bà, Hạ Thiên Hồng chỉ cười nói: ”Ba đến thăm Nhược Y, nghe nói con bé bị ốm.”

”Ông nội, mau vào đi.” Hạ Nhược Y cười nói, bị ốm ư? Lẽ nào cô còn không biết mình có bị ốm hay không? Hạ Thiên Hồng nói vậy chỉ là muốn cho mình một bậc thang đi xuống mà thôi..

Hạ Thiên Hồng vào cửa, một đám người Hạ Đình Kiêu cũng theo sau bước vào. Nhất thời không gian vốn đã nhỏ hẹp lại càng chật chội hơn. Có điều may là Hạ Thiên Hồng rất thức thời, trước mặt mọi người nói thẳng ông ta không nên nghe những lời đồn của Hạ Lạc mà đuổi Hạ Nhược Y ra khỏi công ty, hy vọng Hạ Nhược Y không so đo chuyện trước kia mà trở về công ty, hơn nữa phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền. Không thể không nói sự quyết đoán lần này của Hạ Thiên Hồng có chút nằm ngoài dự liệu của Trần Dật Thần, không dài dòng chút nào, thẳng thắn quyết định tất cả. Lúc này xin lỗi hay không cũng chẳng quan trong nữa, dù sao thái độ của Hạ Thiên Hồng đã đưa ra rồi. Nếu Trần Dật Thần lại ép Hạ Thiên Hồng xin lỗi nữa thì có chút quá.

Thứ nhất là gây sự quá đáng, dù sao Hạ Thiên Hồng cũng là bề trên của Hạ Nhược Y, để bề trên xin lỗi con cháu bên dưới quả thực là không đúng lắm.

Thứ hai là Trần Dật Thần hẹp hòi, so đo từng tí.

Động thái của Hạ Thiên Hồng cũng coi như là đòn phản công, ông ta đến nhà họ Hạ nhưng lại không xin lỗi Hạ Nhược Y, nhưng sự việc đã giải quyết rồi, Hạ Nhược Y cũng chẳng có lí do gì mà cự tuyệt, cô lại phải quay về công ty. Sau khi nhận được câu trả lời đồng ý, Hạ Thiên Hồng cũng không nán lại lâu mà dẫn theo một đám người rời đi.

Mãi đến lúc đám người đi rồi, Lâm Như Tuệ mới ngơ ngác nhìn Nhược Y, hỏi: ”Con gái, mẹ không nằm mơ đấy chứ, ông nội con thực sự giao hạng mục núi Ngọc Tuyền cho con phụ trách rồi ư?”

”Mẹ, mẹ không có mơ, giờ con đã là người phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền rồi.” Nụ cười lộ ra trên khuôn mặt của Hạ Nhược Y, sau đó cô lại nhìn Trần Dật Thần một cái, tuy hôm nay Trần Dật Thần không nói câu nào nhưng cô biết sở dĩ ông nội giao hạng mục núi Ngọc Tuyền cho cô tất cả đều nhờ vào Trần Dật Thần ban tặng. Nếu không có Trần Dật Thần, đừng nói là núi Ngọc Tuyền, lúc này cô sợ là đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ từ lâu rồi.

Lâm Như Tuệ cũng không khỏi đánh giá cao Trần Dật Thần, không thể không nói, bà gả vào nhà họ Hạ gần 30 năm còn chưa từng được thể diện như vậy, chủ nhân nhà họ Hạ đến cửa, ủy thác nhiệm vụ quan trọng cho con gái mình, coi như con bé đã có danh tiếng trước mặt mọi người, Lâm Như Tuệ nhìn Trần Dật Thần một lúc, cảm thấy thuận mắt hơn bao giờ hết, tên bỏ đi này cũng không tệ như mình nghĩ.

Trần Dật Thần cũng không có ý định tranh công, có lẽ trong mắt Hạ Nhược Y và Lâm Như Tuệ, chuyện này rất khó làm được, nhưng với anh mà nói, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi. Tin chắc sau lần dạy dỗ này, cha con Hạ Đình Kiêu cùng Hạ Thiên Hồng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không làm gây ra thủ đoạn gì, dù muốn làm, họ cũng phải nghĩ cách qua cửa của mình mà không phải là gây phiền phức cho Hạ Nhược Y.

Hai ngày sau Hạ Thiên Hồng tổ chức tiệc cho Hạ Nhược Y ở khách sạn Thương Châu, tuyên bố với bên ngoài rằng Hạ Nhược Y chính thức chở thành người phụ trách hạng mục nói Ngọc Tuyền của nhà họ Hạ. Tin tức này thu hút sự chú ý của không ít người ở thành phố Thương Châu, xét cho cùng thì nhà họ Hạ là gia đình đầu tiên hợp tác với công ty Đỉnh Phong khai phá núi Ngọc Tuyền, mà Hạ Nhược Y cũng trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người.

Không ít người biết nhà họ Hạ có một nữ giám đốc xinh đẹp, nhất thời rất nhiều công tử nhà giàu hay kẻ lắm tiền mới nổi nhòm ngó Hạ Nhược Y. Đồn rằng Hạ Nhược Y không cưới, kết quả sau đó trong nội bộ nhà họ Hạ truyền ra tin trức Hạ Nhược Y đã kết hôn từ ba năm trước rồi! Hơn nữa chồng của cô còn là một kẻ nhu nhược, bỏ đi, đến giờ vẫn còn đàn ship đồ ăn! Tiểu biểu cho câu bông hoa hồng cắm bãi phân trâu! Cải trắng ngon cho lợn ăn!

Trần Dật Thần dở khóc dở cười với chuyện này, không ngờ sau khi Hạ Nhược Y xuất hiện trước công chúng mình lại nổi danh ở Thương Châu, trở thành kẻ thù của toàn dân.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận