Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Đỉnh cấp rể quý Trần Dật Thần Full

CHƯƠNG 360: CÚT!

Một khi chuyện liên lụy đến võ giả, thì Lưu Khôn không thể không thận trọng.

Trong giới của anh, ai cũng biết rõ hai từ võ giả này, ngoài việc bản thân nắm giữ thực lực cực kỳ đáng sợ, thì chắc chắn thế lực đứng sau võ giả cũng chẳng hề thua kém.

Võ Chí Khoa là con ông cháu cha, gia đình có mấy cán bộ cấp phó thực quyền, nếu so với người bình thường, thì thân phận anh ta thật sự rất ghê gớm.

Nhưng nếu so với võ giả, thì mấy cán bộ cấp phó đó hoàn toàn chẳng đáng là gì.

Dù Thạch Phá Quân thật sự đánh Võ Chí Khoa tàn phế, thì người nhà anh ta cũng chẳng dám tìm ông ta để đòi lại lý lẽ.

Nên anh mới ngăn Võ Chí Khoa lại trước khi anh ta ra tay, nếu anh cứ để mặc chuyện này to ra, thì cuối cùng anh cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.

Anh nhất định phải bình ổn chuyện này.

“Người anh em này, xưng…” Câu đầu tiên Trần Dật Thần không để ý đến anh, nên Lưu Khôn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, nhưng lần này anh chưa kịp nói xong, Trần Dật Thần đã lạnh lùng nhìn anh: “Cút!”

Mặt Lưu Khôn cứng đờ, nụ cười trên mặt hoàn toàn ngưng đọng.

Cút?

Mình không nghe lầm chứ, không ngờ anh ta lại bảo mình cút?

Một lúc sau, Lưu Khôn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén khuôn mặt đỏ bừng: “Người anh em, tôi không có ý gì khác, mà chỉ muốn làm quen…”

“Tôi nói lại lần cuối, cút!”

Trần Dật Thần vẫn lạnh lùng đáp lại, cũng may giờ Lâm Ngọc Nhi bình yên vô sự, không sao cả, bằng không anh hoàn toàn không cho Lưu Khôn đứng đây nói chuyện với anh!

Hai chữ cút liên tiếp của Trần Dật Thần, đã khiến cả phòng bao trở nên yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống sàn.

Tiêu Thuần nghiến chặt răng, ước gì lao tới trước mặt Trần Dật Thần, thay anh xin lỗi Lưu Khôn.

Theo cô thấy, hành động này của Trần Dật Thần thật sự đang tìm chết!

Lưu Khôn đã nể mặt anh như thế, anh không thuận thế đi xuống thì thôi, còn bảo anh ta cút nữa?

Đầu anh bị úng nước à?

Trong phòng bao, rất nhiều nam nữ thanh niên khác cũng nghĩ như Tiêu Thuần, bọn họ biết rõ tính Lưu Khôn, kiêu căng tự mãn, lại không coi ai ra gì, người bình thường đừng nói là đứng trước mặt anh ta bảo cút, mà chỉ cần dùng ánh mắt xúc phạm anh ta, Lưu Khôn cũng sẽ không bỏ qua.

Huống hồ là Trần Dật Thần trước mặt, bảo Lưu Khôn cút đến hai lần.

Mọi người đều nghĩ như thế, nhưng cảnh tượng tiếp theo đã khiến những người có mặt tại đây đều trợn tròn mắt.

Không ngờ Lưu Khôn lại lùi về sau!

Anh ta vừa lùi vừa cười miễn cưỡng với Trần Dật Thần: “Người anh em đừng nóng, tôi cút, tôi sẽ cút ngay.”

“Anh Khôn?”

Võ Chí Khoa há to miệng, vẻ mặt không dám tin, đây có còn là Lưu Khôn mà anh biết không?

Sao anh ta lại nhát gan thế?

Người khác bảo anh ta cút thì anh ta cút ngay.

Trần Dật Thần híp mắt, khẽ cười khẩy, Lưu Khôn này khá thú vị.

Có thể miễn cưỡng xem là người khôn khéo.

Mình sỉ nhục anh ta trước mặt nhiều người như thế, vậy mà anh ta vẫn có thể kiềm nén lửa giận trong lòng.

Đây không phải người biết co biết duỗi bình thường.

Trần Dật Thần cười khẩy xong thì bế Lâm Ngọc Nhi ra khỏi phòng bao, anh tin chắc rằng trải qua chuyện này rồi, mấy người Lưu Khôn và Võ Chí Khoa sẽ không dám tùy ý nhắm vào Lâm Ngọc Nhi nữa.

Nếu muốn nhắm, bọn họ cũng phải nghĩ cách điều tra ra bối cảnh của mình, rồi vượt qua cửa ải của mình trước đã.

“Đồ vô dụng, sau này ra ngoài đừng nói cho người ta biết mình từng làm lính, vì như vậy sẽ làm mất mặt quân nhân chúng tôi!” Thạch Phá Quân lạnh lùng liếc nhìn Võ Chí Khoa, mắng xong, anh ta liền xoay người rời đi chẳng thèm ngoảnh đầu lại.

Để lại Võ Chí Khoa và Lưu Khôn đứng đó với sắc mặt khó coi.

Thấy tình hình không ổn, Tiêu Thuần cũng vội vàng ra ngoài cùng Thạch Phá Quân.

“Chết tiệt!”

Ba người vừa rời đi, Võ Chí Khoa mặt mày méo mó đấm mạnh vào tường trong phòng bao, giờ mới dám phát tiết cơn giận trong lòng.

“Anh Khôn, rốt cuộc thằng nhãi đó có lai lịch gì?” Võ Chí Khoa không nhịn được hỏi, giờ anh thật sự không hiểu, tại sao Lưu Khôn lại sợ Trần Dật Thần đến thế, chẳng lẽ là vì trông Thạch Phá Quân khá giống võ giả?

“Tôi không biết.” Lưu Khôn lắc đầu, đáy mắt thoáng qua tia nham hiểm, quả thật anh không thể nhìn thấu Trần Dật Thần, anh có thể suy đoán đại khái lai lịch của Thạch Phá Quân, còn Trần Dật Thần, anh thật sự đoán không ra.

Dù nhìn từ phương diện nào, thì Trần Dật Thần cũng không khác gì người bình thường, thậm chí có thể nói là người bình thường.

Nhưng người bình thường này lại ẩn giấu hơi thở khiến Lưu Khôn kinh hồn bạt vía.

Thậm chí Lưu Khôn còn có cảm giác, nếu lúc nãy anh thật sự đưa ra quyết định, xuống tay với Trần Dật Thần, vậy thì đó sẽ là quyết định khiến anh hối hận nhất trong đời, chứ không phải chuyện nào khác.

Lưu Khôn luôn tin vào trực giác của mình, nên lần này, anh chọn nhẫn nhịn.

“Anh không biết?”

Võ Chí Khoa trợn tròn mắt, không ngờ Lưu Khôn không biết gốc gác sơ lược của đối phương, đã để mặc đối phương sỉ nhục mình như thế?

Như biết Võ Chí Khoa đang nghĩ gì, Lưu Khôn lắc đầu, thở dài: “Chí Khoa, cậu biết trong giới chúng ta, người khiến đáng sợ nhất là gì không?”

“Là gì?” Võ Chí Khoa sửng sốt.

“Là không có tri thức, không biết gì cả!” Lưu Khôn hờ hững nói.

“Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đã tiếp xúc với vô số người. Trong những người này, có người buôn bán nhỏ, cũng có người nổi tiếng quyền quý, dù là ai đi chăng nữa, thì trên người họ đều toát ra hơi thở thuộc về tầng lớp của riêng mình.”

“Người nghèo thì tự ti, mẫn cảm, nhu nhược.”

“Còn người giàu thì tự tin, ngờ vực, kiêu ngạo.”

“Bọn họ có rất nhiều hơi thở, cậu chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ngay, đồng thời có thể thông qua hơi thở mà họ phơi bày, để phán đoán xem rốt cuộc họ là người ở tầng lớp nào, cậu có thể trêu chọc họ được hay không.”

“Nhưng trên người thằng nhãi lúc nãy lại không toát ra bất kỳ hơi thở nào, vẻ ngoài và những thứ anh ta phơi bày ra đều rất mê hoặc, thoạt nhìn thì cậu sẽ nghĩ anh ta là người bình thường, hoàn toàn không thể gắn liền anh ta với hai chữ quyền quý.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận