CHƯƠNG 510: KẺ NGU
Sau khi loanh quanh một hồi, một nhóm người đi đến một biệt thự được trang trí theo phong cách Châu Âu, bên ngoài biệt thự có những khu vườn nhỏ, chủ thể cao khoảng ba tầng.
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua mấy người Sở Dật Phi và Trần Dật Thần, chợt trên mặt lộ ra một vòng khó xử, Sở Dật Phi mang đến rất nhiều người.
Ngoại trừ Trần Dật Thần và Trương Thiên Dụ tham gia vào trận đánh cược võ giả này, còn có bảy tám người vệ sĩ nhà họ Sở.
Nhiều người như vậy, một dãy biệt thự có lẽ không đủ để ở.
“Chỉ còn thừa một dãy biệt thự này sao?” Dường như nhận ra được sự khó xử của người đàn ông trung niên, Sở Dật Phi chủ động hỏi.
Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu, nói: “Thật ngại quá, tổng giám đốc Sở, chỉ còn thừa một dãy biệt thự này, có thể sẽ phải làm oan mọi người chen chúc một chút!”
“Chen? Nhiều người như vậy, chen thế nào?” Sở Dật Phi vẫn chưa nói chuyện, Hồ Khải Tinh đã lên tiếng trước, giọng nói mang theo vẻ vô cùng bất mãn, hắn ta là võ giả tôn quý, sao có thể cùng một đám vệ sĩ thối hoắc chen chúc trong một gian biệt thự chứ?
“Có thể dành thêm ra một căn biệt thự được không?” Sở Dật Phi nhíu mày, Hồ Khải Tinh và những người này mỗi người đều là thiên tài trong môn phái, ngày thường bọn họ đều được sống trong sự nuông chiều, để bọn họ chen chúc với người khác trong một gian biệt thự, chắc chắn bọn họ không bằng lòng.
“Tổng giám đốc Sở, việc này… Chỉ sợ không sắp xếp được, lần này đánh cược, số lượng người đến rất nhiều, ngoại trừ người chính thức của hai nước, giới võ đạo của hai nước, cũng rất nhiều người tới xem náo nhiệt, vậy nên phía trong biệt thự đều đã chật kín, chỉ còn thừa lại gian này!” Người đàn ông trung niên nói, trong khu biệt thự tổng cộng có hai mươi căn căn biệt thự, thương hội Thiên Thủy bao hết, vốn cho rằng, hai mươi căn biệt thự sẽ đủ cho tất cả mọi người tới tham gia đánh cược, nhưng không ngờ, hai mươi căn biệt thự lại không đủ.
“Bên ngoài còn có chỗ ở không?”
Sở Dật Phi hỏi, trên danh nghĩa mặc dù đảo Mai Lai chỉ là một hòn đảo nhỏ, nhưng diện tích thật sự của nó cũng không hề nhỏ, chỉ riêng diện tích khu du lịch đã được phát triển thì không hề nhỏ hơn diện tích của một số huyện thành bình thường của nước H.
Vậy nên, ngoại trừ khu biệt thự này, ở trên đảo đương nhiên còn có những khách sạn khác.
“Có, thật ra là có, nhưng mà…” Người đàn ông trung niên có chút khó khăn nhìn về phía Sở Dật Phi, nói: “Điều kiện chỗ ở của những nơi đó không được tốt cho lắm, hơn nữa, những nơi đó cách khu biệt thự rất xa, cho dù lái xe cũng phải mất đến khoảng gần nửa giờ!”
“Tiểu Võ, cậu dẫn bọn họ ra ngoài ở đi, đợi đến ngày mai đánh cược bắt đầu thì mấy người hãy tới!” Sở Dật Phi nhìn thoáng qua những người vệ sĩ phía sau, và nói với người vệ sĩ đứng dầu, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể để vệ sĩ của nhà họ Sở ra ngoài mới có thể giải quyết vấn đề này.
“Vâng, Tổng giám đốc Sở.”
Tiểu Võ lạnh lùng nhẹ gật đầu, đối với quyết định của Sở Dật Phi, anh ta không có bất cứ ý kiến gì.
Thấy Tiểu Võ chuẩn bị dẫn theo rất nhiều vệ sĩ rời đi, lúc này, Trần Dật Thần tâm thần khẽ động, nói: “Chờ một chút, tôi đi cùng mấy người!”
“Đi cùng?” Nghe thấy lời này của Trần Dật Thần, Sở Dật Phi lập tức ngây ngẩn cả người, anh ta ngạc nhiên: “Tiểu Thần, cậu muốn đi ra ngoài ở?”
“Ừm.” Trần Dật Thần nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Anh Sở, buổi tối tôi có thói quen luyện công, ở trong biệt thự này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến mấy người Trương Thiên Dụ, vậy nên tôi muốn đi theo mấy người Tiểu Võ cùng ra ngoài ở!”
Buổi tối có thói quen luyện công?
Sở Dật Phi mang vẻ mặt quái dị, câu trả lời này của Trần Dật Thần tại sao nghe thế nào cũng cảm thấy giống như đang viện cớ vậy?
“Vậy cũng được, cậu cùng mấy người Tiểu Võ đi ra ngoài ở đi, nhưng sáng mai cậu cần phải đến đúng giờ!” Sở Dật Phi vốn định giữ lại, nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại sửa lại.
Sở dĩ Trần Dật Thần muốn làm như vậy có thể là có bí mật gì đó cần che giấu, ở cùng một chỗ với mấy người Trương Thiên Dụ rất dễ bị lộ bí mật, vậy nên lúc này anh ta mở miệng muốn giữ lại cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
“Anh Sở yên tâm, sáng mai em nhất định sẽ chạy tới!” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, thật ra Sở Dật Phi đoán không sai, cái gọi là thói quen tu luyện buổi tối của anh quả thật là viện cớ.
Sở dĩ anh muốn đi ra ngoài thật ra là vì một câu nói trước đó của người đàn ông trung niên ‘Uông Hải Dương dẫn người đi ra ngoài chơi’.
Nếu như anh không đoán sai, Uông Hải Dương mà người đàn ông trung niên nhắc đế này thật ra chính là người đứng đầu lần đánh cược này của nhà họ Uông.
Trần Dật Thần cũng không nhận ra Uông Hải Dương, thậm chí, anh chưa bao giờ nhìn thấy Uông Hải Dương, nhưng cái tên Uông Hải Dương này, Trần Dật Thần lại thuộc nằm lòng.
Bởi vì, cái chân gãy của Hạ Trấn Quốc có liên quan đến Uông Hải Dương!
Theo như Vương Hoằng Nghị nói, lúc còn trẻ, ông ta và Hạ Trấn Quốc chạy thuyền ở Trung Hải, khi đó, nhà họ Uông gần như kiểm soát hai phần ba nền thương mại trên biển của Trung Hải.
Vương Hoằng Nghị và Hạ Trấn Quốc mới tới Trung Hải, cũng không quen thuộc với Trung Hải, bọn họ không biết quy định muốn chạy thuyền ở Trung Hải nhất định phải đến cửa nhà họ Uông để chào hỏi trước.
Vậy nên, bọn họ đắc tội nhà họ Uông.
Về sau, Uông Trọng Dương dẫn người tìm tới cửa, nhưng Hạ Trấn Quốc lại chết cũng không chịu nhận sai…
Kết cục của kẻ chết cũng không chịu nhận sai chỉ có một, đó chính là một con đường chết!
Hạ Trấn Quốc cũng chưa chết.
Bởi vì, Vương Hoằng Nghị đánh gãy chân ông ta.
Trần Dật Thần cũng không trách Vương Hoằng Nghị, vì Vương Hoằng Nghị cũng là vì bảo vệ tính mạng của Hạ Trấn Quốc nên mới hành động như vậy.
Nhưng Uông Hải Dương…
Trần Dật Thần lại không có cách nào không trách!
Cuối cùng, chân của Hạ Trấn Quốc là vì Uông Hải Dương mà gãy.
Vậy nên, anh nhất định phải để Uông Hải Dương cho Hạ Trấn Quốc một lời giải thích.
Sau khi Trần Dật Thần rời đi, trong biệt thự chỉ còn Sở Dật Phi Trương và mấy người Trương Thiên Dụ, còn lại những người này, cho dù mỗi người một phòng thì vẫn còn thừa.
Sau khi mấy người chia phòng xong, Dương Hiển Minh và Hồ Khải Tinh không hẹn mà cùng nhau gõ cửa phòng Trương Thiên Dụ.
Hồ Khải Tinh vừa vào cửa, liền cười nhạo một tiếng, nói: “Trương sư huynh, anh nói xem tên họ Trần này có phải đầu óc bị cửa đập phải đúng không? Ở biệt thự tốt đẹp thì không ở, nhất định phải ra ngoài ở chung khách sạn nhỏ với mấy tên vệ sĩ thối kia. Thật sự làm mất mặt võ giả chúng ta!”
Trương Thiên Dụ nhíu mày ngồi trên ghế sa lon, cũng không nói lời nào, đánh giá từ việc tiếp xúc với Trần Dật Thần trước mắt, Trần Dật Thần không giống loại người thiếu đầu óc, sở dĩ anh muốn đi ra ngoài, có lẽ là có mục đích gì khác.
Về phần Trần Dật Thần nói buổi tối tu luyện sẽ làm phiền đến bọn họ…
Lời này dùng để lừa gạt trẻ nhỏ cũng được, lừa anh ta, căn bản không có khả năng!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!