CHƯƠNG 65: LÃO GIÀ ÔNG NGÔNG CUỒNG QUÁ NHỈ
“Lão già, ông ngông cuồng quá nhỉ?” Trần Dật Thần giễu cợt một tiếng, quả là nông cạn mà, ở đâu cũng có đại ca, chỉ là một lão đại xã hội đen cấp thành phố mà còn coi mình là nhân vật gì lớn lao, còn cái gì mà rút gân lột da, khẩu khí cũng lớn quá nhỉ.
Giọng điệu của Hàn Long đông cứng, lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy rồi, thật sự là ông ta chưa từng nhìn thấy một người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng giống như là Trần Dật Thần, cho rằng mình đánh được mười mấy tên vệ sĩ thì vô địch à?
Hàn Long ông ta đã dãi nắng dầm mưa, cầu mình bước qua còn nhiều hơn so với đường mà Trần Dật Thần đã đi, có thể lấy một đối phó với một trăm thì ông ta cũng đã gặp không ít, nhưng mà chưa bao giờ gặp được một người càn rỡ như là Trần Dật Thần.
Người trẻ tuổi càn rỡ như thế, nhưng mà cần phải có đầu óc!
Hàn Long hít sâu một hơi, cười nói: “Cậu đã không chọn rồi, vậy thì chú Hàn sẽ làm chủ thay cho cậu, chọn rút gân và lột da luôn đi.”
Giọng điệu giống như là đang ban ân.
Trần Dật Thần khinh thường cười một tiếng, ngược lại anh cũng muốn xem xem hôm nay là ai lột da ai, ai rút gân ai.
Hàn Long vừa dứt lời, sau lưng liền xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen, dáng dấp của người đàn ông đó trông bình thường thôi, nhưng mà bên mắt phải lại trống rỗng, hiển nhiên là bị thiếu một con mắt, nhìn qua có chút đáng sợ.
Nhìn thấy người đàn ông này, Thẩm Hà Du lui về phía sau một bước theo bản năng, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Người đàn ông một mắt này tên là Phương Đào, là một tên đàn em đắc lực của Hàn Long. Theo như lời đồn sư phụ của Phương Đào là quán chủ của võ quán Kim Cương ở thành phố Kim Lăng, Phương Đào đã từng cứu được người yêu của vị quán chủ đó, cũng chính vì vậy nên Phương Đào mới bị anh em đồng môn ghen ghét. Trong một lần đang luyện tập, Phương Đào bị một sư huynh đồng môn chọc mù mắt.
Từ đó về sau tính tình của Phương Đào thay đổi dữ dội, ngày đêm tập võ, cũng tùy ý việc mình bị chọc mù mắt có bại lộ trong mắt của tất cả mọi người. Mấy năm sau, võ đạo của Phương Đào có thành tựu, trong một đêm mưa đã giết hết người trong nhà của vị sư huynh đã chọc mình mù mắt.
Tạo ra một cuộc thảm sát, một nhà mười ba người, không một người nào sống sót!
Sau đó Phương Đào bị người của võ quán Kim Cương truy sát, một mình chạy trốn tới Thương Châu, được Hàn Long cứu sống, trở thành con dao của Hàn Long.
Mấy năm nay số người chết ở trong tay của Phương Đào tổng cộng có mấy chục người, mà tính tình của Phương Đào thì lại ngang ngược, lúc giết người thì thích nhất là ngược đãi, người bị Phương Đào giết không có một thi thể nào là hoàn chỉnh.
Thẩm Hà Du đã từng nhìn thấy một người đắc tội với Hàn Long bị Phương Đào bóp nát xương cốt toàn thân, bóp từng khúc từng khúc, tiếng hét thảm thiết của người bị bóp nát xương cốt lúc ấy liền để lại bóng ma tâm lý cho Thẩm Hà Du, gây ra việc bây giờ Thẩm Hà Du vừa nhìn thấy Phương Đào thì chân như muốn nhũn ra.
Nói tóm lại thì Phương Đào chính là một người điên, hơn nữa còn là một tên điên có thực lực cực kỳ lớn mạnh!
Phương Đào đứng ở trước mặt của Trần Dật Thần, hắn ta liếm môi một cái, bên mắt trái còn lại nổi lên một vẻ hưng phấn.
“Vút!”
Phương Đào ngang nhiên ra tay, nắm đấm sắt cọ xát với không khí tạo ra những âm thanh chói tai.
Thân thể của Trần Dật Thần nhẹ nhàng uốn qua trái tránh né được một nắm đấm thép này.
Nhưng ngay sau đó một nắm đấm càng hung hiểm hơn, giống như gió táp mưa rào mà ập về phía của Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần không ngừng lùi lại, cũng không phải là không đấu lại Phương Đào, mà là Trần Dật Thần phát hiện quyền pháp của Phương Đào hình như là anh đã gặp qua rồi. Người dạy quyền pháp cho Phương Đào đã tham gia vào cuộc truy sát mình vào ba năm trước.
Ánh mắt của Trần Dật Thần bắt đầu trở nên thâm thúy hơn, không ngờ đến là còn có niềm vui ngoài ý muốn này. Đám người đã đuổi giết mình vào ba năm trước, Trần Dật Thần vẫn luôn ghi hận ở trong lòng, lúc đó đa số những người trong bọn họ mặc dù đều mang mặt nạ, nhưng mà Trần Dật Thần vẫn có thể nhớ rõ được đường đi quyền pháp của bọn họ, chỉ chờ trong tương lai có cơ hội thì sẽ trả lại cho từng người.
Hôm nay đương nhiên anh phải mượn cơ hội đấu với Phương Đào để đào ra người phía sau của hắn ta!
Người ngoài cũng không biết được suy nghĩ này của Trần Dật Thần, bọn họ chỉ nhìn thấy Trần Dật Thần bị Phương Đào đánh liên tục lui ra phía sau, dường như là bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã.
Trên mặt của Hàn Long vẫn mang nụ cười như cũ, nhưng mà trong lòng lại có mấy phần đáng tiếc, có thể chống đỡ được những đòn tàn nhẫn đó của Phương Đào thì chính là một người có nền tảng tốt. Nếu như không phải là đầu óc không tốt, vậy thì ông ta cũng có suy nghĩ thu phục Trần Dật Thần cho mình sử dụng.
“Đùng!”
Phương Đào thở hồng hộc, lại một quyền nữa đập lên trên vách tường ở sau lưng của Trần Dật Thần, ở chỗ chính giữa mà Phương Đào vừa đánh trúng, bức tường bằng bê tông nứt ra có hình dạng như một cái mạng nhện.
Mọi người không khỏi sợ hãi thán phục Phương Đào, lại làm thay đổi cảm nhận của mọi người với sức mạnh của một nắm đấm của mình, nắm đấm có thể đánh nát được bức tường bằng bê tông, nếu như đánh lên trên người thì sẽ là một cảnh tượng kinh khủng như thế nào.
Sợ rằng sẽ trực tiếp đánh ra một cái lỗ máu! Cũng khó trách được Trần Dật Thần trước đó uy phong lẫm liệt, bây giờ lại chạy trối chết, hóa ra là đối mặt với một đối thủ kinh khủng như vậy.
Thẩm Hà Du hưng phấn nắm chặt nắm đấm. Trần Dật Thần, con mẹ nó không phải là anh rất phách lối hay sao, ông đây cũng muốn xem xem lần này anh lấy cái gì để lật ngược tình thế.”
Tất cả mọi người đều thưởng thức Phương Đào, cũng chỉ có Phương Đào mà thôi.
Không có người nào rõ ràng được Trần Dật Thần kinh khủng đến mức nào như là Phương Đào.
Đã luyện võ vài chục năm, Phương Đào chưa từng có cảm giác tuyệt vọng như thế này, cho dù là trên người của sư phụ, hắn ta cũng chưa từng cảm nhận được chênh lệch không thể vượt qua như thế này.
Hắn ta cảm giác Trần Dật Thần đang đùa bỡn hắn ta, giống như là một con mèo vất vả bắt được con chuột, mặc dù có thể ăn được một miếng nhưng mà lại không ăn.
Phương Đào thở hồng hộc, ánh mắt đỏ như máu, hắn ta chỉ muốn chạm vào Trần Dật Thần một lần, cho dù có chết đi nữa!
Ngay cả chạm mà cũng không chạm được đối thủ, hắn ta không thể chấp nhận một thất bại nặng nề như vậy.
“Sư phụ của anh là ai?” Lúc này Trần Dật Thần đột nhiên nói một câu.
Phương Đào cười thảm, hóa ra bị đối phương đùa giỡn mình lâu như vậy chính là muốn biết sư phụ của mình là ai.
Phương Đào sẽ nói à? Có chết hắn ta cũng không nói.
Sau khi chống đỡ một quyền của Phương Đào, Trần Dật Thần dường như nhận ra sự phẫn nộ và phẫn uất trong mắt của Phương Đào, anh cười cười nói: “Nếu như anh nói cho tôi biết sư phụ của anh là ai, vậy thì tôi sẽ để cho anh đánh một đấm.”
Đây là suy nghĩ thật lòng của Trần Dật Thần, anh nhìn ra được hình như là Phương Đào rất cố gắng muốn chạm vào mình, nếu như anh có thể thỏa mãn Phương Đào, có thể Phương Đào sẽ nói ra sư phụ của hắn ta là ai.
Trần Dật Thần cũng không có ý gì khác, nhưng mà lời nói này rơi vào trong tay của Phương Đào thì lại biến thành lời nhục nhã trắng trợn, cũng đã cắt đứt một tia tưởng niệm cuối cùng của Phương Đào.
“Phốc.”
Một ngụm máu tươi tràn ra từ trong miệng của Phương Đào như là bão tố.
Phương Đào trợn trắng mắt ngã thẳng tắp xuống, phịch một tiếng, cái ót đập trên sàn nhà, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!