CHƯƠNG 67: TÔI LÀM CHÓ
Trên thực tế, lúc này Hàn Long còn xoắn xuýt hơn so với tất cả mọi người, ông ta đã lăn lộn trên giang hồ hơn ba mươi năm, sao có thể không rõ ràng, có nghi ngờ Trần Dật Thần lừa mình, nếu như có thì sao đây?
Nếu như Trần Dật Thần không lừa ông ta mà chỉ là thật sự đưa cho ông ta hai sự lựa chọn, không làm chó thì chết?
Hàn Long dám lấy cái mạng nhỏ của mình để cược không?
Ông ta không dám!
Ông ta đã xông pha trong gió tanh mưa máu hơn nửa đời người, thật vất vả mới có thể xây dựng được cơ nghiệp như hiện tại, bây giờ chính là năm tháng hưởng phúc, kêu ông ta chết đi, ông ta không nỡ đâu!
Mặc dù là làm chó cho người khác thì không còn mặt mũi, thậm chí có thể nói là rất mất mặt.
Nhưng mà so sánh với cái mạng này, chút mặt mũi căn bản cũng không có giá trị nói tới.
“Tôi làm chó.” Hàn Long đau thương cười một tiếng, cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn.
Ông ta vừa dứt lời thì cảm giác cổ được buông lỏng, sau đó cả người bị ném xuống đất.
“Ông Hàn.”
“Mẹ nó, chơi chết cậu ta!”
Một đám đàn em lòng đầy căm phẫn đi lên muốn ra tay với Trần Dật Thần, bọn họ cũng không biết đạo nghĩa giang hồ cái gì cả, hơn nữa Hàn Long lại bị uy hiếp.
“Dừng tay!” Hàn Long quát lạnh một tiếng, ngăn cản đám người lại.
Ông ta không phải là không nghĩ đến đổi ý, nhưng mà lúc nãy Trần Dật Thần đã không hề nghĩ ngợi gì mà ném ông ta xuống mặt đất, mà cũng không kêu ông ta đưa ra bất cứ lời đảm bảo nào. Hiển nhiên là Trần Dật Thần có thực lực, rất tự tin, anh căn bản cũng không sợ mình thay đổi ý định.
Về phần thực lực đến từ đâu thì trong lòng của Hàn Long đã có đáp án.
Không thể trêu chọc Trần Dật Thần được.
“Ông Hàn, chúng ta có nhiều người như vậy…” Có một tên đàn em không phục, cảm thấy Trần Dật Thần cũng chỉ có như vậy thôi.
“Đừng nói nữa!” Hàn Long vung tay lên, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Trần Dật Thần: “Cậu Trần, kể từ hôm nay trở đi, Hàn Long tôi chính là một con chó của cậu, cậu Trần kêu tôi cắn ai thì tôi sẽ cắn người đó.”
“Được.”
Trần Dật Thần híp mắt trả lời đơn giản gọn gàng, Hàn Long này cầm được thì cũng buông được, là một nhân vật có bản lĩnh, nếu như không phải là gặp được mình chỉ sợ là có thể cũng tạo ra được thành tựu ở Thương Châu.
Có điều là đi theo mình, Hàn Long cũng không nhất định sẽ thua kém hơn trước kia, ngược lại sẽ có tiền đồ rộng lớn hơn.
“Hà Du, chuyện lúc trước của cháu với cậu Trần, chú Hàn không có cách nào nhúng tay vào. Nhưng mà chú Hàn nhắc nhở cháu, tốt nhất nên lập tức cúi đầu với cậu Trần đi, xin lỗi nhận sai, cậu Trần là một người trọng lượng, sẽ không tính toán với cháu.” Hàn Long lại chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Hà Du, thật ra thì muốn nói người mà ông ta hận nhất ở trong lòng thì Thẩm Hà Du có thể xếp ở hàng thứ ba, dù sao thì cũng bởi vì Thẩm Hà Du mà ông ta mới phải dấn thân vào vũng nước đục này.
Nhưng việc đã đến nước này, ông ta không có cách nào làm gì với Thẩm Hà Du, dù sao thì ở sau của Thẩm Hà Du vẫn còn có Thẩm Kình Thiên, chỉ có thể là một người hòa giải. Hòa giải mâu thuẫn giữa Thẩm Hà Du và Trần Dật Thần, nếu không Trần Dật Thần kêu ông ta đối phó với Thẩm Hà Du thì ông ta biết làm sao đây.
Thẩm Kình Thiên cũng không phải là người mà ông ta có thể đắc tội được!
Sắc mặt của Thẩm Hà Du trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi lạnh, lần đầu tiên trong ánh mắt nhìn về phía Trần Dật Thần đã xuất hiện e ngại, loại e ngại này cho dù là trước đó Trần Dật Thần đã đánh ngã mười tên vệ sĩ của anh ta anh ta cũng chưa từng có.
Nhưng mà bây giờ anh ta có rồi.
Anh ta thật sự sợ, người giống như ông trùm của thế giới ngầm mà cũng cam lòng làm chó cho Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần căn bản không phải là phế vật ở trong mắt của mọi người, anh đang giả heo ăn hổ mà thôi.
Thẩm Hà Du lau mồ hôi lạnh ở trên đầu, mang theo cung kính mà nói với Trần Dật Thần: “Anh Trần, trước đó là do tôi có mắt không tròng, tôi đứng đây xin lỗi với anh. Tôi sai rồi, tôi không nên bởi vì chuyện của Từ Dao mà sinh lòng bất mãn với anh, lại càng không nên dòm ngó vẻ đẹp của chị dâu. Anh Trần, xin anh tha thứ cho tôi.”
“Chỉ xin lỗi thì xong à?” Trần Dật Thần nhìn Thẩm Hà Du với gương mặt không biểu cảm.
Thẩm Hà Du hoảng sợ, lại nghĩ đến trước đó Trần Dật Thần đã kêu anh ta cút khỏi Thương Châu, nhưng mà Thương Châu chính là địa bàn của anh ta, nếu như anh ta rời khỏi Thương Châu thì tuyệt đối sẽ không bao giờ sống tốt như hiện tại, đi ra ngoài đường thì người nào cũng gọi anh ta là cậu Thẩm.
Nhưng mà mặt mũi… có quan trọng bằng cái mạng nhỏ này không?
Thẩm Hà Du cũng đưa ra một lựa chọn như Hàn Long.
“Anh Trần, ngày mai tôi sẽ đến nước mỹ, đồng thời cũng sẽ không trở về Thương Châu nữa.” Thẩm Hà Du cắn răng nói, ở Thương Châu đã không còn chỗ cho anh ta dung thân, cho dù là Thẩm Kình Thiên thì cũng sẽ không chắc chắn bảo vệ cho anh ta, dù cho là Thẩm Kình Thiên có thực lực đó.
Trần Dật Thần đột nhiên cười cười, anh vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hà Du rồi nói: “Đừng căng thẳng, tôi cũng chỉ đùa giỡn với anh thôi. Anh không cần phải đến nước Mỹ đâu, cứ sống ở Thương Châu đi, nhưng mà anh nhất định phải lấy ba trăm tỷ đã cho mẹ tôi trở lại.”
Thẩm Hà Du ngẩn người, vội vàng cảm động đến rơi nước mắt mà lên tiếng nói: “Anh Trần, ba trăm tỷ kia cứ coi như là tôi hiếu kính bà Lâm đi…”
“Sao?” Trần Dật Thần nhíu mày: “Tôi nói anh lấy về thì anh cứ lấy về đi, nếu như anh nhiều tiền không có chỗ xài thì cứ đưa ba trăm tỷ đó cho Hàn Long, để cho ông ta chiêu đãi anh em.”
“Vâng vâng vâng, anh Trần, tôi sẽ lấy ba trăm tỷ đó trở về, sau đó hiếu kính chú Hàn.” Thẩm Hà Du có chút không hiểu được, không phải Lâm Như Tuệ là mẹ vợ của Trần Dật Thần sao? Mặc dù là hai người có thù với nhau, nhưng mà cũng không cần thiết cứ phải đắn đo ở ba trăm tỷ đó. Nhưng mà anh ta cũng không dám tái phạm lời của Trần Dật Thần, đành phải vội vàng đồng ý.
Hàn Long hít vào một lượng khí lạnh, ba trăm tỷ!
Vậy mà lông mày của Trần Dật Thần đều không nhíu lại một cái mà cho ông ta, chỉ là phần khí thế này cũng khiến cho ông ta mặc cảm.
Bây giờ Hàn Long đã không dám khinh thường Trần Dật Thần một chút nào, vốn dĩ ông ta cho rằng Trần Dật Thần chỉ là một kẻ thông minh, bây giờ xem ra tâm trí khí độ của Trần Dật Thần cũng không tệ!
Thậm chí là dựa vào phương diện nào đó mà nói, Trần Dật Thần càng thích hợp để trở thành cấp trên hơn là ông ta.
“Vậy Hàn mỗ xin thay mặt anh em cảm ơn cậu Trần.” Vẻ mặt của Hàn Long thành khẩn, ông ta biết rõ bây giờ mình đã là người của Trần Dật Thần, nói là số tiền này của Thẩm Hà Du cho ông ta, còn không bằng nói là của Trần Dật Thần cho.
“Không cần đâu.” Trần Dật Thần lắc đầu, bây giờ anh căn bản cũng không thiếu tiền, lần trước Trần Lâm đã đưa cho anh một cái thẻ, trong thẻ có ba nghìn tỷ, đến bây giờ Trần Dật Thần vẫn còn chưa tiêu một đồng nào.
Sở dĩ Trần Dật Thần giao phần tiền này cho Hàn Long, một mặt là anh không muốn để cho Lâm Như Tuệ cầm được số tiền kia, mặt khác thì trấn an anh em dưới tay của Hàn Long một chút, dù sao thì lúc nãy anh đã làm tổn thương mặt mũi của Hàn Long.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!