Hai người họ cau chặt mày, rõ ràng màn chém giết của Trần Dật Thần đối với Ron vừa rồi đã đem lại kích thích không nhỏ với họ, cũng chứng minh thực lực của anh đã vượt xa dự liệu của họ.
Đừng nói hai người họ, ngay cả trưởng bối Hồng Thiên Bá sau lưng họ và Miyamoto Takeno của Thần Ẩn nước N lúc này cũng sắc mặt khó coi.
Về phần Solo, sư phụ của Ron, sắc mặt lúc này đã đen như đáy nồi, nửa ngày không nói ra lời, cái chết của Ron là kích thích quá lớn đối với ông ta.
Phải biết Ron vốn thực lực cũng không yếu, lại thêm tiêm gen dược vật có thể bạo phát ra năng lực chiến đấu càng tốt hơn, chỉ cần Ron không khinh địch, muốn giết Trần Dật Thần hẳn không có gì khó khăn, nhưng không nghĩ tới….
Trận đấu ngay từ khi bắt đầu thì Trần Dật Thần đã từng kích như lôi đình chiếm cứ quyền chủ động, sau đó từng bước ép sát, liên tục tấn công Ron, không cho hắn cơ hội thở dốc, cuối cùng dẫn tới hắn tâm trạng hoảng loạn, khí huyết không đủ, chết thảm tại chỗ, kết quả này đã vượt qua dự liệu của Solo, bây giờ nhìn thấy thi thể Ron, sát khí của ông ta lộ ra ngoài.
Hận không thể nhảy lên lôi đài phanh thây Trần Dật Thần.
Chỉ là tất cả những chuyện này cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, nếu ông ta ra tay, tạm thời không nói tới Trần Dật Thần có phải đối thủ hay không, đại diện giới võ học nước H Võ Chí Châu tuyệt đối sẽ ra tay với ông ta, như vậy là hoàn toàn vi phạm quy tắc thi đấu, vậy tiếp đó ông ta sẽ phải thừa nhận lửa giận từ tổ chức võ học thế giới.
Thực tế quả thực là vậy, sau khi Ron chết, Võ Chí Châu không nhìn tình hình trên lôi đài, ánh mắt khóa chặt lấy Solo, dù nói khả năng đối phương ra tay hơi nhỏ, nhưng thế sự khó lường, phải phòng.
Không chỉ là Võ Chí Châu, ngay cả những vị cường giả của tổ chức võ học thế giới cũng thường lướt ánh mắt về phía ông ta.
Dưới tình huống này, Solo nào dám ra tay, thu lại tâm trạng đè ép lửa giận trong lòng, đồng thời cũng buông lỏng hai tay đang nắm chặt.
Trên lôi đài, Ron vẫn nằm đó, một tay, một chân nứt gãy, vô cùng thê thảm, chỉ là tất cả những điều này đều do hắn tự chuốc lấy.
Trần Dật Thần không thèm liếc nhìn hắn thêm một cái, xoay người đi về phía Fedido, như muốn hốt xác cho anh ta.
“Giờ này phút này, tình này cảnh này, nếu anh có thể ở đây thì tốt biết bao!”
Trong lòng Võ Chí Châu cảm thán, bất giác nhớ tới khuôn mặt của Diệp Nam Thiên, mục đích lần này Trần Dật Thần đến đây tuyệt đối không phải vì cái gọi là quán quân, mà là vì báo thù thay Diệp Nam Thiên, cái chết của Ron không phải là kết thúc, chỉ là sự khởi đầu trên con đường báo thù.
Nhìn thi thể của Fedido, Trần Dật Thần thầm thở dài một tiếng, nói: “Ron đã bị tôi giết rồi, anh yên nghỉ đi, là tôi có lỗi với anh!”
Sau đó Trần Dật Thần ôm thi thể Fedido lên đi ra ngoài.
Người dẫn đội của Pakistan thấy vậy vội chạy nhanh vài bước tới trước mặt anh.
“Xin lỗi!”
Thấy anh ta đến trước mặt, sắc mặt Trần Dật Thần trầm xuống, tràn đầy ý xin lỗi.
“Các hạ Trần Dật Thần, đây không phải lỗi của anh, anh có thể báo thù cho Fedido, chúng tôi rất cảm kích, anh không cần như vậy!”
Người dẫn đội Pakistan bước tới vài bước, khẽ vỗ Trần Dật Thần một cái, sau đó nhận thi thể của Fedido trong tay anh.
Nhìn khuôn mặt Fedido, trong lòng người dẫn đội run rẩy, khó che giấu bi thương.
Fedido là binh vương của Pakistan, một mãnh tướng của quân đội, thực lực của anh ta dù không thể nói là rất mạnh, nhưng cũng là lực lượng quan trọng của Pakistan, cái chết của anh ta là tổn thất của Pakistan.
Trần Dật Thần vốn là trong lòng cảm thấy thiếu nợ với cái chết của Fedido, nghe thấy lời của người dẫn đội, trong lòng lại càng thêm không biết hình dung thế nào, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng chính vào lúc này, Solo ở xa rời khỏi ghế khán giả.
Đôi mắt Trần Dật Thần khẽ híp lại: “Anh dẫn Fedido rời khỏi nơi này trước đi!”
Trần Dật Thần không nói lời khách sáo nữa, thúc giục người dẫn đội Pakistan nhanh chóng rời đi nơi này.
“Được, vậy anh cũng cẩn thận một chút!”
Người dẫn đội cũng nhìn thấy Solo, biết rõ bây giờ không phải lúc nói chuyện, vội ôm Fedido rời khỏi khu thi đấu.
Trần Dật Thần gật gật đầu, nhìn Solo từng bước đi tới, thầm vận dụng nội kình.
Solo đi từng bước từng bước, phương hướng của ông ta là đi về phía thi thể của Ron, nhưng ánh mắt ông ta lại không rời khỏi Trần Dật Thần, trong mắt không che giấu nổi sát ý.
“Solo, ông muốn làm gì? Tôi cảnh cáo ông đừng quên quy tắc trận đấu!”
Võ Chí Châu sớm đã tới khu thi đấu, vừa rồi thấy Solo rời khỏi ghế khán giả, trong lòng ông ta hiểu ra liền lập tức tới trước, đề phòng Solo chó gấp nhảy tường.
“Cái gì? Ông tính là thứ gì chứ, dã nhân từ đâu ra vậy, lại dám nói chuyện với tôi như thế!”
Solo vốn vì cái chết của Ron mà đã vô cùng phẫn nộ, lại thêm không cách nào ra tay tới Trần Dật Thần, khiến ông ta cực kỳ uất ức, lúc này nghe thấy lời nói của Võ Chí Châu, không nhịn nỗi nữa, lên tiếng mắng mỏ.
Còn không đợi Võ Chí Châu nói gì, Trần Dật Thần đã mở miệng mắng: “Vậy ông lại là thằng ắt từ đâu tới, lại là thứ gì chứ?”
“Oắt con, mày còn dám nói thêm một câu!” Đôi mắt Solo như muốn phun lửa, ý muốn giết chết Trần Dật Thần ngày càng nặng, khiến ông ta thay đổi suy nghĩ vừa rồi, nhìn Trần Dật Thần, như muốn ra tay.
“Tôi cảnh cáo ông thêm lần nữa, lần này là tỷ đấu võ học thế giới, mà tôi vừa đại diện nước H, lại là một trong số những thành viên của tổ chức võ học thế giới, không cho phép ông ra tay với tuyển thủ phía tôi!”
Lúc nói chuyện Võ Chí Châu đã đi tới trước mặt Trần Dật Thần, nghênh đón ánh mắt của Solo, hơi thở trong cơ thể dần dâng lên, như chỉ cần Solo dám ra tay, ông ta nhất định sẽ chiến.
“Hừ, ông lại vọng tưởng muốn dùng tổ chức võ học thế giới đến ép tôi?” Solo cười lạnh nói.
“Ồ? Chẳng lẽ Solo các hạ muốn làm chuyện người đời sỉ vả, phá hoại thi đấu võ học lần này sao? Hơn nữa nghe giọng điệu của ông, không chút nào để tổ chức võ học thế giới vào mắt?”
Lúc lời nói truyền ra, một vị cường giả của tổ chức võ học thế giới đi từ ghế khách quý tới, vị cường giả này vô cùng bất mãn với lời nói vừa rồi của Solo, lúc này ngay cả ánh mắt cũng có chút lạnh lùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!