Cả hai người đều kinh hoảng, theo bản năng rút tay trở về.
Trong nháy mắt không khí trở nên lúng túng như vậy, Cố Ân Ân làm như không có chuyện gì, kéo va li hành lý của mình lần nữa, nhếch môi cười với Hàn Thành Trì, nói: "Thành Trì, em đi trước."
"Ừ." Hàn Thành Trì gật đầu một cái, trả lời có hơi nhẹ.
Cố Ân Ân cũng khẽ gật đầu, có vẻ cảm thấy có chút không đủ, liền dừng lại một chút, nói một câu: "Thành Trì, tạm biệt."
"Tạm biệt, Ân Ân."
Cố Ân Ân kéo va li hành lý của mình, từ từ xoay người.
Tạm biệt, tạm biệt, sẽ không bao giờ gặp lại nữa rồi.
Cô muốn đi, từ nay về sau, cả hai sẽ không gặp nữa rồi.
Cô là Cố Ân Ân.
Là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, là người phụ nữ Hàn Thành Trì từng dùng hết toàn bộ sinh mạng để yêu.
Từng yêu...... Từng yêu...... Cuối cùng chỉ là từng yêu....... Tình xưa thôi để trở thành hoài niệm, một thuở yêu đương hão huyền.
Trong nháy mắt Hàn Thành Trì cũng cảm thấy tim của mình co rút đau đớn, theo bản năng anh muốn đưa tay ra nắm lấy Cố Ân Ân, nhưng anh lại phát hiện, lồng ngực của mình, giống như là có một cây xương sườn bị cắt đứt, đau đến nổi anh không còn một chút hơi sức.
Trong nháy mắt khi Cố Ân Ân xoay người đó, nước mắt liền lách tách lại rơi xuống.
Bóng dáng của cô dừng lại một giây đồng hồ, cô cảm thấy nhiệt độ toàn thân mình dường như đang hạ thấp xuống, đầu mùa hè ở thành phố Bắc Kinh lạnh đến toàn thân run lên. truyện kiếm hiệp hay
Cô rất muốn vứt va li hành lý đi, xoay người, lao vào trong lòng Hàn Thành Trì, cảm thụ ấm áp của anh, nói một câu, Thành Trì, em gả cho anh, cho dù anh không yêu em, em vẫn gả cho anh, bởi vì, chỉ có anh, mới là người đối xử tốt với em.
Có phải người phụ nữ nào cũng như thế, lệ thuộc vào thứ tốt đẹp, lệ thuộc vào tiền hay không?
Cố Ân Ân cắn cắn môi dưới, liền xách va li hành lý của mình, một đường đi thẳng vào trong sân bay, lúc cô đến cửa kiếng tự động mở ra, cô cũng không quay đầu lại đi vào.
Hàn Thành Trì cứ đứng như vậy ở trước xe của mình, nhìn bóng dáng Cố Ân Ân từng chút từng chút biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn chìm ngập trong biển người.
Ngã tư đường chúng ta chia ly, em đi em rơi lệ, tôi đi tôi căm hờn.
Sau đó Hàn Thành Trì liền nhớ lại lúc mình ở Mỹ, cùng mấy người bạn đi đánh bi da, để Cố Ân Ân ngủ ở nhà một mình.
Lúc nữa đêm kinh nguyệt của Cố Ân Ân tới, đau bụng khó chịu, lại không có băng vệ sinh, gọi điện thoại cho anh ta, lúc đó điện thoại của anh ta hết pin, cô gọi nhiều cuộc, đều không có người nghe, cô liền cho rằng anh ta xảy ra chuyện, lập tức liên lạc với một người bạn đang chơi với anh ta mà cô biết, nhưng quỷ thần khiến xui trùng hợp là điện thoại của người bạn đó lại để ở nhà, Cố Ân Ân liền hoảng hồn, cho rằng anh ta xảy ra chuyện, lập tức chạy ra, mở lần lượt các phòng bi da tìm anh ta.
Lúc tìm được anh ta, anh ta mới vừa lại thắng một ván, đang đắc ý khoe khoang với bạn mình, sau đó thì có một cô gái nhào vào trong ngực của anh ta, ôm hông của anh ta, khóc không thành tiếng: "Thành Trì, anh làm em sợ muốn chết, em tưởng là anh đã xảy ra chuyện, Thành Trì, anh làm em sợ muốn chết...... Làm em sợ muốn chết......"
Sau đó cô vừa nói được một nửa, liền té xỉu ở trong ngực của anh ta.
Thành Trì, anh làm em sợ muốn chết.....