Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Cố Lan San cảm thấy, nếu như nói cả đời này may mắn, là kiếp trước đã tu luyện phúc khí, như vậy khẳng định cô đã hết lòng tu tâm trước tượng phật hơn mấy ngàn năm, mới đổi được vận mệnh kiếp này tốt như vậy, gả cho một người đàn ông vô cùng tuyệt vời như Thịnh Thế.
Nếu như nói, cả đời phụ nữ, một ngày làm công chúa, mười tháng là hoàng hậu, cả đời làm đầy tớ.
Một ngày làm công chúa, là chỉ ngày lấy chồng.
Mười tháng là hoàng hậu, là chỉ mười tháng mang thai này.
Như vậy đối với Cố Lan San mà nói, sau khi cô biết Thịnh Thế sau, vẫn luôn hưởng thụ cách đãi ngộ của công chúa, luôn thể hiện tính khí của hoàng hậu, ép buộc Thịnh Thế làm đầy tớ cho cô cả đời.
...
...
Một tháng Cố Lan San ở cữ này, dĩ nhiên là ở trong bệnh viện.
Không thể xem thường đàn bà ở cữ.
Ở cữ giống như một cơ hội tái sinh của người phụ nữ,die’nd;anl.e/quyd’on ngồi đúng, tương lai có thể sẽ không bị chút tật xấu nào, ngồi sai, có lẽ sẽ rước lấy căn bệnh mà cả đời khó có thể xóa được.
Cho nên, một tháng này của Cố Lan San, quả thực là có thể so với hoàng hậu cổ đại, được vô số người thận trọng hầu hạ.
Tiểu Bì và Tiểu Cầu sinh trước mười lăm ngày so với ước tính, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, nhưng vẫn được giữ ấm trong phòng ở một tháng, vào ngày Cố Lan San xuất viện, mới ôm ra, cùng nhau trở về nhà họ Thịnh.
Thật ra thì sau khi Tiểu Bì, Tiểu Cầu sinh ra, lúc còn ở trong bệnh viện, người nhà họ Thịnh đều ngày ngày tới bệnh viện nhìn, nhưng khi Tiểu Bì và Tiểu Cầu trở về nhà cũ của họ Thịnh, còn dẫn tới việc cả nhà họ Thịnh nhiệt liệt nghênh đón.
Sau, chính là đầy tháng của Tiểu Bì và Tiểu Cầu, lễ đầy tháng càng làm rầm rộ, không kém gì hôn lễ của Thịnh Thế và Cố Lan San, người tới đi lại như thoi đưa.
Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời
Dù sao, Tiểu Bì và Tiểu Cầu là huyết mạch ruột thịt của nhà họ Thịnh, giống như Thịnh Thế, là con trai, con gái của trời đất trong tương lai.
Bà Thịnh đã cho người bện hai cái vòng tay bằng dây tơ hồng từ lâu, phía trên treo ba viên ngọc bằng vàng ròng lắc lư, đeo trên cổ tay Bì Bì và Cầu Cầu từ sáng sớm, còn chuẩn bị quần áo đẹp từ sớm nữa, mặc cho Bì Bì và Cầu Cầu. die;nd;an l’e/q/uyd’on Trước khi bắt đầu yến tiệc vào giữa trưa, bà Thịnh liền ôm Cầu Cầu, Thịnh Hoan đi theo sau ôm Bì Bì, cùng nhau bước vào.
Bạn bè đanh mạt chược của bà Thịnh đều tới, bà chù trong các nhà quý tộc cũng không ít người đã làm bà nội, nhưng không có ai có may mắn như bà Thịnh, được một một đôi long phượng thai là cháu, cho nên đều hâm mộ không thôi, vây quanh Bì Bì và Cầu Cầu, khen đủ điều.
Anh trai Bì Bì ngủ rất ngon, mặc cho mọi người vây quanh nhìn mình, mắt bé vẫn nhắm như cũ, vẫn ngủ, lông mi bé rất dài, giống như là một cây quạt nhỏ, dính vào trên mặt, da trắng trắng mềm mềm, long lanh, nhìn thấy, trong lòng của rất nhiều bà chủ quý tộc đều nhũn ra, không nhịn được giơ tay lên, chọc chọc khuôn mặt nhỏ bé của Bì Bì.
Bì Bì bị người ta đanh thức, liền mở mắt, tròng mắt rất lớn rất đen, đảo tròn, bản thân trước mặt nhiều bà chủ quý tộc như vậy, cũng không sợ người lạ, liền chép miệng, sau đó liền nhắm mắt lại, ngủ lần nữa.
Ngược lại em gái Cầu Cầu có vẻ rất hoạt bát đáng yêu, là đứa trẻ rất có tiềm chất mạnh mẽ, ở trong ngực bà Thịnh, cực kỳ hiếu động.
Một đôi mắt to đen bóng, cực kỳ động lòng người, vừa thấy được đồ trang sức kim cương lấp lánh đeo kim quang trên người các bà chủ quý tộc, liền có vẻ cực kỳ hưng phấn, đưa ngón tay nhỏ bé béo múp của minh ra, tựa như muốn nắm.