Ngày hôm sau khi Thịnh Thế tỉnh dậy, Cố Lan San còn đang ngủ, anh hôn một cái lên trán của cô, liền rời giường, rửa mặt, sau đó ăn mặc chỉnh tề, lúc xuống lầu, còn đi vào phòng trẻ con nhìn một chút Bì Bì cùng Cầu Cầu đang ngủ say.
Sau khi Thịnh Thế ăn sáng xong, đơn giản cầm lấy khăn giấy trên bàn, lau khóe miệng cùng tay, thì lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đi đến công ty.
Thịnh Thế lái xe từ trong garage, mới vừa chạy đến cổng biệt thự, liền thấy có người đứng ở trước cổng chuẩn bị nhấn chuông, anh tự nhiên hạ cửa kính xe xuống, thuận miệng hỏi một câu: "Chuyển phát?"
"Đúng vậy, tiên sinh." Tay người đàn ông chuyển phát nhanh bỏ xuống, đi đến trước xe của mình, ôm xuống một bó hoa hồng to, mang đến trước mặt Thịnh Thế: "Đây là hoa hồng chuyển phát cho cô Cố, mời ký nhận."
Tối hôm qua có đàn ông đưa Cố Lan San về nhà, hôm nay hoa hồng tươi được chuyển phát đến, đây chắc chắn là có người đang nhắm vào trên người vợ của anh.
Sắc mặt Thịnh Thế lập tức trở nên đen lại, tiếp nhận cây bút mà người đàn ông chuyển phát nhanh đưa đến, sột soạt ký tên nơi ký nhận trên đơn, sau đó nhờ người đàn ông chuyển phát nhanh để hoa trên xe của mình, sau đó nhấn ga một cái, mang theo bó hoa hồng kia chạy như bay ra ngoài.
Thời điểm Thịnh Thế lái xe ra khỏi khu biệt thự Lâm Phong, nhìn thấy một cái thùng rác, đạp thắng, ngừng xe, sau đó xuống xe, tóm lấy bó hoa hồng to kia, ném vào thùng rác bên cạnh, một lần nữa lên xe, tiếp tục đạp chân ga rời đi.
Đến công ty, Thịnh Thế không có chút tâm tình nào làm việc, anh suy nghĩ đến việc vợ của mình bị những người đàn ông khác coi trọng, liền cảm thấy toàn thân bắt đầu không được tự nhiên.
Cuối cùng, mãi cho đến 11 giờ, một bản văn kiện Thịnh Thế cũng chưa phê duyệt xong, sau cùng dứt khoát ném cây bút xuống, đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đi đến tập đoàn Bắc Dương, việc đến thăm bất ngờ, nhìn xem cuối cùng là ai muốn động đến người của Thái tuế gia anh!
Thời điểm Thịnh Thế đi đến tập đoàn Bắc Dương, còn tìm đến một người hợp tác rất tốt --- Cầu Cầu.
Vốn dĩ anh muốn mang theo cả Bì Bì cùng Cầu Cầu đến, nhưng mà khi anh đi đến nhà cũ nhà họ Thịnh đón Tiểu Bì Cầu, Bì Bì vừa mới đi ngủ, cho nên anh chỉ được mang đi một mình Cầu Cầu.
Cầu Cầu được Thịnh Thế thắt dây an toàn ngồi trên ghế sơ sinh, Cầu Cầu hiếu động không thể nào nhúc nhích, vì thế miệng lại không nhàn rỗi hỏi Thịnh Thế một vấn đề: "Ba Ba, người có biết ái cầm nghĩa là gì không?"
Trong đầu Thịnh Thế đang nghĩ đến đều là việc Cố Lan San bị người khác coi trọng, cho nên không nghe rõ câu Cầu Cầu nói, nghe ái cầm thành ái tình.
Giờ phút này, anh đang vì ghen tuông trong tình yêu hành hạ, cho nên rất có cảm xúc phát biểu cảm nghĩ đối với Cầu Cầu, giọng nói cực kỳ thổn thức nói: "Cầu Cầu, tình yêu là một thứ gì đó rất thiêng liêng rất kỳ diệu, loại đồ vật này, chỉ có thể tự cảm nhận, không thể nói thành lời, chờ con trưởng thành, con sẽ cảm nhận được tình yêu cuối cùng là cái gì. Tình yêu có thể làm cho một người trở nên tốt đẹp, cũng có thể làm cho một người trở nên rất xấu xí, thứ tình yêu này rất vĩ đại, nó có khả năng làm cho có rất nhiều dũng khí cùng sức mạnh, ngăn cản tất cả những thứ chống đối cản trở từ bên ngoài mang lại. Đồng thời tình yêu cũng là thứ cực kỳ giày vò, bởi vì nó làm cho con trở nên không giống con, làm cho con điên cuồng, cho con không để ý tới mà vứt bỏ sống chết, cho con cảm thấy được toàn bộ thế giới này chỉ cần cô ấy là được, những thứ khác con đều có thể không cần."
Thịnh Thế nói một hơi dài như vậy, mới ngừng lại được, nghiêng đầu nhìn sang Cầu Cầu đàn trừng đôi mắt đen to trong suốt, toàn bộ đều là mờ mịt.