Thịnh Thế kiên nhẫn nghe bà quản gia nói xong, hỏi: “Cố Ân Ân muốn ảnh chụp của cô ấy và Hàn Thành Trì để làm gì?”
“Hình như là muốn dùng trong lễ cưới, đã ngày kết hôn xác định là cuối tháng sau.”
“Sở Sở thế nào? Có buồn bã gì không?”
“Không, hình như tâm tình cô San tốt lắm còn đi vào bếp làm hai món ăn.”
“Thật sao?” Thịnh Thế nghe thế bộ dạng thản nhiên hỏi lại một câu, im lặng một lúc lại nghe giọng bà quản gia truyền tới: “Cô San làm một ít thịt xào khô và canh chua cá Tây Hồ, thị xào khô cô San còn đặc biệt chọn mấy miếng đẹp nhất để ra ngoài, nói là để lại cho cậu Thịnh.”
Trên mặt Thịnh Thế hiện lên nét cười nhàn nhạt yếu ớt, tiếp tục hỏi vặn lại một câu: “Thật sao?”
Nhưng giọng điệu trong câu “Thật sao?” này hoàn toàn không giống với câu “Thật sao?” lúc nãy.
Bà quản gia sợ Thịnh Thế không tin vội xoay người đi vào phòng bếp bưng mâm cầm đôi đũa đưa cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm vào mấy miếng thịt một lát mới cầm lấy đũa chậm rãi chọc hai lần, mặt mày hơi cong lên giãn ra cười nói: “Vậy là tốt nhất, đều chọn vẻ bề ngoài, bọn họ ăn hết những miếng xấu xí.”
Bà quản gia: “….” Nghĩ rằng, rõ ràng cậu Thịnh rất vui vẻ sao lại nói ra lời khiến người ta nghe không lọt tai vậy.
Thịnh Thế miệng nói xong lời ghét bỏ chiếc đũa lại gắp thêm một miếng thịt, đã nguội nên cắn hơi phải dùng sức, hương vị bình thường nhưng anh lại cảm thấy đây là món thịt xào khô ngon nhất mà anh từng ăn.
Thịnh Thế chỉ ăn một miếng rồi dặn bà quản gia để vào trong tủ lạnh, sau đó lại hỏi một câu: “Sở Sở đâu?”
“Sau khi cô San uống thuốc xong thì đi lên ban công phơi nắng rồi.”
Thịnh Thế gật đầu bước vào thang máy trực tiếp lên trên ban công tầng trên cùng của biệt thự.
Từ trong thang máy anh bước ra thì nhìn thấy một màn đẹp mắt.
Ánh mặt trời đầu mùa hè độ ấm không cao vô cùng tươi đẹp, Cố Lan San ngồi dưới ô che nắng trên ban công, phía sau là các loại bồn hoa có người tỉ mỉ chăm sóc hàng ngày, đủ màu đủ dạng đua nở, gió thổi qua tản ra mùi hương thư thái nhàn nhạt.
Trên bàn trước mặt cô có khoảng trống để một chiếc cốc khí nóng lượn lờ tản ra hương hoa hồng nhàn nhạt.
Cái bàn bên cạnh đặt một bàn vẽ rất lớn, phía trên có dấu vết lờ mờ của bút chì.
Vì ánh sáng rất rực rỡ nên Thịnh Thế không thấy rõ rốt cuộc cô vẽ thứ gì.
Cô gái ngồi đưa lưng phía anh trong tay cầm bút chì đỡ cằm nhìn chằm chằm bàn vẽ im lặng suy nghĩ.
Cô mặc một chiếc váy dài bằng lụa mỏng màu hồng nhạt, tóc tùy tiện thả xuống, vì có trận gió thổi qua nên tóc bay bay không ngừng.
Xa xa là bầu trời màu xanh trải dài vô tận.
Hình ảnh đẹp đẽ khiến người ta say mê.
Nếu như không phải có gió thổi rung rinh sẽ làm người ta cảm thấy đây là một bức vẽ thiên nhiên không cần tô điểm gì thêm.
Thịnh Thế bỗng cảm thấy toàn bộ thế giới yên tĩnh lại, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Anh đứng trước cửa thang máy, cứ im lặng nhìn chằm chằm vào cô. Đọc truyện tại _ Т R U М T R U Y E Л . vN _
Ánh mắt từ đầu tới cuối không hề chớp một cái, sợ một lần không cẩn thận làm tan vỡ hình ảnh trước mắt.
Nhìn một lúc, Thịnh Thế lại xuất thần, anh không phân biệt rõ đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ, anh muốn nhéo mình một cái để bản thân tỉnh táo lại, nhưng anh cảm thấy mình như bị bùa chú, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
Anh cảm thấy dường như hình ảnh thời gian trong khoảnh khắc này đã ngừng chuyển động.