Edit: Thu Lệ
Gió biển từ ban công thổi vào, cô cảm thấy hơi lạnh, không nhịn được sợ run cả người, cô cũng cảm thấy được bàn tay nóng bỏng của anh, tự do chuyển động trên da thịt cô, toàn thân cô giống như là đang bắt lửa vậy, bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Sau đó cô lại nghe tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Anh lại không chút nào muốn để ý tới nó, chỉ tập trung chiếm lấy thân thể của cô.
Mãi cho đến cuối cùng, cao triều không ngừng, thân thể của anh và cô cũng không ngừng run rẩy.
Cô mềm nhũn vùi dưới thân thể của anh, nhắm mắt lại, ỉu xìu thở hổn hển, anh nằm trên người cô hồi lâu, mới đứng dậy đi vào phòng tắm, cầm một chiếc khăn lông ướt ra ngoài, giúp cô lau chùi thân thể.
Cố Lan San có chút đỏ mặt, cô theo bản năng vươn tay, muốn ngăn cản động tác của anh, rồi lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên, lần này hình như là cuộc gọi đến, cô nhìn Thịnh Thế giúp cô lau người, lên tiếng, nhắc nhở: “Anh có điện thoại gọi đến kìa.”
Thịnh Thế “Ừ” một tiếng, không chút nào muốn để ý tới, chuyên tâm lau chùi thân thể của cô xong rồi, liền bế cô lên, đi vào phòng ngủ, đặt cô nằm trên giường.
Cô vốn là không buồn ngủ.
Nhưng bị anh quấn lấy một chút, đã mệt đến không còn sức lực, vừa dính lên chiếc giường mềm mại liền nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ.
Thịnh Thế lẳng lặng nhìn cô gái ngủ say trong chốc lát, nhếch nhếch môi, vậy mới đứng dậy, đi tới trước bàn, cầm điện thoại di động của mình lên, mới vừa ở khóa, đã tiếp tục có tin nhắn gửi tới.
Anh mở ra, đều là do Vương Giai Di gửi tới.
【 Anh Thịnh, em ở bãi biển đối diện biệt thự chờ anh. 】
【 Anh Thịnh, em đến rồi. 】
【 Anh Thịnh, anh đã ngủ chưa? Đêm đó yên tĩnh, hôm nào chúng ta lại nói. 】
Thịnh Thế cầm điện thoại di động, lần lượt xem hết tin nhắn mà Vương Giai Di gởi tới, sau đó mặt không biến sắc chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, lại lần nữa thả lên bàn, rón rén đi về giường, vén chăn lên chui vào, tiện thể kéo cô gái đã ngủ say vào trong ngực mình, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại ôm cô chìm vào giấc ngủ.
********************
Mọi người tới Hải Nam cũng chỉ là nghỉ phép thư giãn, cũng không cố ý hoạt động nhiều, bởi vì ngày hôm trước ngủ muộn, cho nên ngày hôm sau tất cả đều dậy muộn.
Lúc Cố Lan San thức dậy từ trên giường, đã là mười hai giờ trưa, Thịnh Thế đã không thấy bóng dáng đâu, cô đi rửa mặt, nên tìm một chiếc váy dài đi biển mặc vào, tiện thể đội chiếc nón rộng vành và đeo kính mát vào, đi xuống lầu.
Trong lúc Cố Lan San đi dọc theo bậc thang xoay tròn xuống dưới, liếc mắt nhìn nhìn phòng khách dưới lầu, có nhiều người đang ngồi, dáng vẻ vô cùng náo nhiệt.
Khi Cố Lan San đi tới tầng hai, cửa của một phòng ngủ bị mở ra, Vương Giai Di mặc một chiếc váy đi biển cùng kiểu dáng như khác màu sắc và hoa với với Cố Lan San đi ra.
Cố Lan San liếc mắt nhìn chiếc váy của Vương Giai Di một cái, vẻ mặt không chút thay đổi đi xuống lầu.
Vương Giai Di chiếc váy trên người Cố Lan San, lại nhìn váy trên người mình, suy nghĩ một chút, liền dùng sức ưỡn cao hai bầu ngực mà Cố Lan San không bằng, ngẩng đầu thật cao đi theo sau lưng Cố Lan San xuống lầu.
Cố Lan San đi vào phòng khách, mới biết tại sao phòng khách lại náo nhiệt như thế, thì ra là ngày hôm qua chị ba và chị tư của Thịnh Thế chưa tới cùng bọn họ được hôm nay đã tới.