Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên nhận được tin tức của Thịnh Thế vội vàng chạy tới, hai người hợp lực ôm lấy anh, không cho anh xông vào phòng cấp cứu, mỗi khi thấy bác sĩ lại quát lên.
Phòng cấp cứu bị vây bởi ba tầng nhưng cả tầng lầu đều có thể nghe được tiếng rống giận đinh tai nhức óc của anh.
Lúc y tá bưng huyết tương đi qua Thịnh Thế đều cố ý cách thật xa, ép sát vào tường, nhìn cũng không dám nhìn Thịnh Thế, nhanh chóng đi vào, giống như Thịnh Thế là sói bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt người.
Tất cả chuẩn bị xong, người cuối cùng đi vào phòng cấp cứu chính là viện trưởng bệnh viện quân khu, là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, khoác một chiếc áo trắng dài, mặt không có bất kỳ cảm xúc gì đang đi tới.
Quý Lưu Niên biết người phụ nữ này là viện trưởng nên cười chào hỏi: “Viện trưởng Tôn, viện trưởng vẫn khỏe chứ.”
Mặt viện trưởng Tôn vẫn lạnh như băng, chỉ gật đầu nói một câu “Vẫn tốt” với Quý Lưu Niên rồi đi vào bên trong.
Vốn Thịnh Thế đã an tĩnh được một chút bất chợt lại giậm chân giận dữ, xông lên kéo cổ áo của viện trưởng Tôn, quát: “Sao bà vẫn còn khoan thai chậm rãi như vậy, mau đi vào cứu người cho tôi! Tôi trịnh trọng nói cho bà biết, nếu Cố Lan San có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ chôn toàn bộ các người theo!”
Quý Lưu Niên vội vàng ôm lấy hông của Thịnh Thế, Hạ Phồn Hoa thì dùng sức đẩy tay Thịnh Thế ra, sau đó cười nói với viện trưởng Tôn: “Viện trưởng Tôn, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Viện trưởng Tôn biết Thịnh Thế, biết anh là thái tử gia nhà họ Thịnh, lqđ cũng nghe nói cô gái cắt cổ tay tự sát chưa rõ sống chết bên trong là vợ của cậu ta.
Thấy Thịnh Thế nổi giận la hét, bà lại vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi, nhàn nhã giơ tay chỉnh lại quần áo của mình rồi liếc nhìn Thịnh Thế, giọng điệu bình thản: “Người hại cô ấy tự sát không phải là tôi.”
Thịnh Thế nghe vậy giùng giằng muốn xông lên, bộ dạng kia như muốn bẻ gãy cổ viện trưởng Tôn.
”Bắt đầu từ bây giờ tôi mà còn nghe thấy cậu hét thì cậu có tin tôi sẽ cho cậu một mũi thuốc lập tức yên tĩnh hay không!”
Viện trưởng Tôn nhìn cũng không thèm nhìn bộ dạng khoa tay múa chân của Thịnh Thế, dứt khoát bỏ lại một câu rồi đi thẳng vào phòng cấp cứu, còn thuận tay khép cửa lại.
Không biết có phải lời nói của viện trưởng Tôn có tác dụng hay không mà Thịnh Thế thật sự trở nên yên tĩnh.
Anh thở hổn hển, chậm rãi cúi thấp đầu, sau đó nhìn thấy trên tay trên quần áo mình đều là vết máu đã khô, cả người lập tức vô lực xụi lơ, lúc này Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa mới buông cánh tay kiềm chế Thịnh Thế ra, Thịnh Thế cứ nhìn tay mình rồi từ từ ngồi xổm xuống đất.