“Đưa cậu ta đến phòng nghỉ đi.”
Ngay sau đó, viện trưởng Tôn đi giày cao gót, cũng không quay đầu lại mang theo y tá rời đi.
Lưng của bà cùng eo ưỡn thẳng, tóc dài cao quý.
Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa nhìn viện trưởng Tôn rời đi, trợn mắt há hốc mồm.
Khí thế này thật giống nữ vương...... Rất ít người, khi đối mặt Thịnh Thế lúc nổi điên, ra tay gọn gàng, không chút nương tay!
Qua một lúc lâu, hai người mới hồi hồn, kéo Thịnh Thế đang nằm trên đất đến phòng nghỉ ngơi.
...
...
Thịnh Thế khi tỉnh lại, đã là mười một giờ rưỡi lúc đêm khuya.
Trước mắt tối đen như mực.
Bởi vì bị đánh ngất, đầu óc của anh còn có chút ngây ngốc, mờ mịt dạ, con ngươi đen nhánh đảo quanh vòng vo một lát, anh mới bất chợt ngồi thẳng dậy, trong miệng vội vàng gọi một tiếng: “Sở Sở!”
Cùng lúc anh ngồi dậy, bên trong phòng, đèn “Pằng” sáng lên, bị người ta mở lên.
Cả phòng bệnh sáng ngời.
Rọi vào mắt Thịnh Thế có chút khó chịu, anh không nhịn được giơ tay lên, che đi ánh sáng, một hồi lâu, anh mới thích ứng tia sáng này, sau đó nghe đến có tiếng giày cao gót đến gần, anh từ từ ddlqđ bỏ tay xuống, liền thấy có một ly nước, đưa tới trước mặt của mình.
Thịnh Thế không nhận, từ từ ngẩng đầu lên, thấy đứng ở trước mặt mình, vẫn là viện trưởng Tôn đang mặc áo choàng dài trắng.
Thịnh Thế lúc này mới nhớ tới mình vốn là định truyền máu cho Cố Lan San, lại bị người phía sau đâm một kim, sau đó liền hôn mê.
Không cần suy nghĩ, cũng biết đó là Tôn viện trưởng!
Thịnh Thế lập tức ngồi dạy, giơ tay lên, hướng về phía cổ viện trưởng Tôn, vậy mà, viện trưởng Tôn phản ứng, so với anh nhanh hơn rất nhiều, khi Thịnh Thế vươn tay, viện trưởng Tôn dứt khoát hắt ly trong tay nước lên mặt Thịnh Thế.
”Cậu phải không muốn tôi lại cho cậu ngất đi lần nữa chứ, hiện tại đàng hoàng cho tôi một chút, nếu không bọn tôi gọi điện cho cha cậu, để cho ông ta phái người trói cậu trở về!”
Thịnh Thế hận đến nghiến răng nghiến lợi, cặp mắt như dã thú, đỏ bừng dọa người nhìn chằm chằm viện trưởng Tôn.
Vậy mà, viện trưởng Tôn không chút sợ hãi, cả người đặc biệt tỉnh táo đứng trước mặt của anh, khóe môi thậm chí còn cong lên.
Hai người ước chừng giằng co một hồi rất lâu, Thịnh Thế lúc này mới giơ tay lên, xoa ngước trên mặt, cả người xụi lơ ở trên giường, giọng nói khàn khàn: “Cô ấy ra sao rồi?”
”Không được tốt.” Viện trưởng Tôn dứt khoát trả lời, một chút ý tứ an ủi cũng không có.
Ánh mắt của Thịnh Thế càng thêm đỏ, bên trong như hiện một tầng nước, nhìn chằm chằm viện trưởng Tôn,