Vương Giai Di không đi nhặt những bức ảnh kia, chỉ hơi thấp đầu một cái, thấy những bức ảnh bay xuống trước mặt mình, từng bức từng bức, đều là ảnh chụp chung của cô ta cùng một người đàn ông, có ở tiệm cơm, cũng có ở quán cà phê.
Người đàn ông kia, Vương Giai Di nhìn rất là quen.
Chính là thời gian trước, cô ta có quay chụp một bộ quảng cáo công ích, bà Cố đã giới thiệu người đầu tư cho cô ta, là một ông chủ than đá ở Sơn Tây.
Chẳng qua, cô ta và ông ấy chỉ đơn thuần là hợp tác trong công việc, cũng không có những tiếp xúc quá giới hạn nào.
Vương Giai Di cảm thấy, người đàn bà này chạy tới đây ầm ĩ bảo cô ta là tiểu tam, nếu cô ta có thể đem những chuyện này giải quyết hết, như vậy có thể trả lại sự thanh bạch cho cô ta.
Nếu như cô ta thật sự nghe lời Bộ trưởng Vương nói, bí mật giải quyết, thì không biết sau lưng những người này nghĩ cô ta sao đây.
Nghĩ tới đây, Vương Giai Di cố gắng ổn định cảm xúc một chút, mới mở miệng nói: “Tôi nghĩ là bà hiểu lầm rồi, tôi với ngài Trương chỉ là hợp tác trong công việc, cũng không phải như và nghĩ.”
“Để tôi xem việc các các người hợp tác.” Lời vợ của ông chỉ than đá nói không chút lưu tình, hùng hổ dạo người nói tiếp: “Nhiều người muốn quay quảng cáo như vậy, tại sao chồng tôi lại cố tình đầu tư cho cô? Hơn nữa mọi người đều biết, quảng cáo công ích căn bản cũng không thu được bất kỳ cái gì, chỉ là đơn giản ném ra một xấp tiền, cô theo chồng tôi không có cấu kết gì, vậy tại sao ông ta lại cho cô dùng một xấp tiền lớn như vậy?”
Vương Giai Di nhất thời cứng họng, cô ta và ông chủ than đá là qua hiệp nghị mà thành, ông ta giúp cô chụp một bộ quảng cáo, cô ta có thể dùng quan hệ của cha mình để giúp ông ta một chút, những thứ này, cô ta không thể nói rõ ràng trước mặt nhiều người như vậy.
Vợ của ông chủ than đá nhìn Vương Giai Di không nói gì hả hê, rồi lạnh lùng cười một tiếng: “Thế nào? Không phản đối? Nếu như cô muốn chính tôi tại nơi này nói rõ với cô, vậy thì tôi sẽ cùng cô nói cho rõ ràng.”
“Trước mấy ngày, có một bưu kiện chuyển phát nhanh gửi đến nhà tôi, chồng tôi vừa vặn không có ở nhà, là tôi nhận giúp một tay.”
Vợ ông chủ than đá vừa nói, vừa lấy trong túi ra một hộp quà, bà ta ở trước mặt mọi người, mở cái hộp quà ra, từ bên trong lấy ra một cái thắt lưng.
Là thắt lưng của GUCCI chủ để của mùa thu bản số lượng có hạn.
Cố Lan San thấy cái thắt lưng này thì hơi sửng sốt một chút.
“Cái thắt lưng này, là của cô Vương cô đưa đến?”. Đam Mỹ H Văn
Vương Gia Di nhíu mày, trên mặt sưng đỏ, hiện lên sự một chút mờ mịt, rồi bật thốt nói: “Không phải là của tôi gửi.”
“Cô không thừa nhận cũng không có liên quan gì, cái thắt lưng này có khắc chữ, có thể chứng minh toàn bộ.” Vợ ông chủ than đá đem thắt lưng đi lòng vòng, sau đó chỉ vào phía sau thắt lưng có khắc vài chữ tiếng anh rất lớn nói: “W, J, Y.”
W, J, Y.
Vương Giai Di.
Mọi người dưới sân khấu lập tức đều nghĩ đến cái tên này.
Mặt Vương Giai Di có chút tái nhợt, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cái thắt lưng này căn bản không phải là cô ta mua, nhưng sao phía sau lại khắc ba chữ như vậy?
Vào giờ phút này cho dù cô ta có ha mồm biện bạch, cũng không có cách nào biện giải cho mình.
Trên mặt của cô ta hiện lên một tầng hốt hoảng.
Mọi người dưới khán đài đều nhìn rõ.
Một màn hoảng hốt này, đều bị mọi người ngầm hiểu lẫn nhau xuyên tạc thành vì gian tình bị chọc phá.
Có vài người còn nghị luận ầm ĩ.
“Trời ạ, con gái Bộ trưởng Vương, thế mà lại cùng người đàn ông có vợ lôi kéo với nhau?”
“Thật là buồn cười, đại sứ từ thiện, làm nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ là tiểu tam.”