Cố Lan San cảm thấy tâm tình mình vốn đang rất tốt, bây giờ trở nên có chút không thoải mái, cô làm sao vậy, vậy mà không muốn về nhà, hơn nữa vừa nghĩ tới phải cùng anh tách ra, đáy lòng của cô thậm chí có chút mất mác.
Cố Lan San cúi đầu, cắn môi, trầm mặc chốc lát.
Mặc dù cô ở trước mặt của Thịnh Thế, các mặt đều không chú trọng hình tượng, nhưng bản tính trong xương rất là rụt rè, cho nên, làm sao cũng không thể chủ động nói mình không muốn về nhà.
Hơn nữa, cô lại phát hiện hình như mình không tìm được một cái cớ tốt nào để ở lại không đi.
Tiểu tâm tư trong lòng cô xoay chuyển thật lâu, mới nhẹ giọng "Oh" một tiếng.
Đối với Thịnh Thế mà nói, ở cùng Cố Lan San nhiều hơn một phút đồng hồ, chính là nhiều hơn một phút dày vò.
Đề phòng bị dày vò.
Cho nên trong nháy mắt cô lên tiếng kia, anh lập tức đạp chân ga, lái xe đi ra ngoài.
Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời
Tốc độ lái xe của anh rất nhanh.
Rõ ràng là anh sợ mình khống chế không được muốn cô, nhưng rơi vào trong mắt của Cố Lan San, biến thành anh không kịp chờ đợi muốn đưa cô về nhà.
Đáy lòng của cô vốn có hơi mất mác, liền từng chút từng chút biến thành rất mất mác.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa xe, bĩu bĩu môi.
Cô mất mác tựa vào lưng ghế ngồi phía sau, lại cảm thấy sau lưng của mình có chút không thoải mái, cô giơ tay lên, đưa về phía sau sờ sờ, sau đó liền trợn to hai mắt.
Trời ạ, nút gài áo lót của cô mới vừa bị Thịnh Thế mở ra ở trong phòng bao, còn chưa có cài lại.
Vừa rồi bởi vì quá mức khẩn trương và mất mặt, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Mặt cô hơi đỏ lên, quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Thế.
Sắc mặt người đàn ông có chút đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cánh môi mím chặt, giống như là có chút mất hứng.
Cố Lan San bởi vì Thịnh Thế mất hứng, tâm tình cũng trở nên có chút buồn bã, cô cắn cắn môi, không biết sao lại thế này, cũng không dám đưa tay ra cài lại áo lót của mình.
Anh làm sao vậy?
Tại sao thoạt nhìn có vẻ mất hứng á?
Chẳng lẽ cô đã làm sai điều gì, làm cho anh mất hứng sao?
Cố Lan San vắt hết óc suy nghĩ hơn nửa ngày, nhưng cũng không nghĩ ra được.
Nhưng cô cảm thấy áo lót sau lưng mở rộng làm cho mình không thoải mái, cô lại nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Thịnh Thế đang lái xe, vẻ mặt hình như vẫn còn khó coi hơn vừa rồi một chút xíu, vì vậy cô liền tận lực khẽ di chuyển cánh tay của mình duỗi ra sau lưng mình, cách quần áo muốn cài lại nút áo.
Nhưng cô mặc áo len, có chút dày, lôi kéo hơn nửa ngày, cũng không có cài vào được, lại làm cho mình khẩn trương đến độ trên đầu xuất một lớp mồ hôi mỏng.
Cô dùng lực nhích về sau lưng, sau đó hơi nghiêng nghiêng người, giơ tay lên, vói vào trong áo của mình, di chuyển lên phía trên.
Hai cái tay cô ở sau lưng sờ soạng nửa ngày, thật vất vả mỗi một bàn tay nắm được một cái nút gài ở một bên của áo lót, sau đó liền trút ra một hơi, định cài nút lại, xe đột nhiên thắng gấp, sau đó bên tai liền truyền đến tiếng rống giận dữ trầm thấp và ẩn nhẫn của Thịnh Thế: "Em đang làm cái gì vậy?"
Cố Lan San bị Thịnh Thế hù dọa một cái sợ tới mức tay khẽ run rẩy, nút gài thật vất vả nắm được liền bung ra khỏi đầu ngón tay của cô, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thịnh Thế, phát hiện sắc mặt của người đàn ông này trầm xuống thật đáng sợ.
Trong lòng Thịnh Thế rối một nùi, người phụ nữ mình rất yêu đang ngồi ở bên cạnh của mình, đêm khuya yên tĩnh không nói, chuyện vừa rồi mới làm một nửa, khơi gợi hứng thú của anh nổi lên, liền bị chặt đứt, càng nghĩ càng khó chịu.