Editor: Quỳnh Nguyễn
Trong nháy mắt Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân liền nhìn về phía Vương Giai Di.
Một câu Cố Lan San vừa đến bên miệng kia, “ Anh Thành Trì, đã lâu không gặp.” liền bị bóp chết ở trong cổ họng, tiến thoái lưỡng nan khiến tâm của cô vốn nhảy nhót lập tức liền ngã xuống.
Vương Giai Di thích Thịnh Thế mọi người đều biết, nhưng mà Thịnh Thế hết sức chán ghét Thiên Kim Đại Tiểu Thư không có đầu óc mà lại cực kỳ nhõng nhẽo, cho nên từ trước đến nay đối với cô ta làm như không thấy.
Cho dù như thế, Vương Giai Di vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Thịnh Thế.
Hiện giờ Cố Lan San và Thịnh Thế đã kết hôn, Vương Giai Di còn muốn nói gì với Thịnh Thế, chẳng lẽ cô ta còn chưa hết hi vọng sao?
Mặc dù Vương Giai Di là em họ Cố Ân Ân nhưng mà ở đáy lòng Cố Ân Ân thì Vương Giai Di và Cố Lan San bình đẳng, cô sợ Vương Giai Di làm ảnh hưởng hôn nhân của Thịnh Thế và Cố Lan San, liền cười nói: “Giai Di. em muốn nói với Nhị Thập cái gì a?”
Vương Giai Di vốn muốn đến gần Thịnh Thế, bị Hàn Thành ngắt lời, lại thấy vẻ mặt Thịnh Thế không phải tốt lắm, cô ta liền cho là không thể nói chuyện, thật không ngờ Thịnh Thế bỗng nhiên sẽ mở miệng nói với mình, đáy lòng cô ta nhịn không được hơi có chút vui sướng, liền mở miệng nói: “ Cũng không có gì, đã lâu không thấy anh Thịnh Thế nên chào hỏi.”
“Như vậy a...” giọng nói Thịnh Thế kéo thật dài làm cho người ta cảm giác một loại ý tứ hàm xúc, “ Tôi còn tưởng rằng cô có nói cái gì muốn nói cùng tôi?”
Lời nói này của Thịnh Thế cực kỳ có ý sâu xa.
Mọi người ở đây nghe được ý tứ bên trong của Thịnh Thế, chẳng qua là nhất định phải hỏi chuyện Vương Giai Di đã từng theo đuổi anh sao?
Sắc mặt Vương Giai Di có chút khó coi, lại vẫn rụt rè cười cười, nói: “ Anh Thịnh Thế, anh thật biết nói đùa.”
“Nhị Thập, cậu và San San đã kết hôn, Giai Di còn có thể có cái gì muốn nói với cậu a!” Hàn Thành Trì thích hợp mở miệng, muốn giảm bớt xấu hổ như vậy.
Thịnh Thế thu lại vẻ mặt của mình, lúc lái xe vào khu biệt thự, nhìn thấy một màn Vương Giai Di nói chuyện với Cố Lan San kia, mặc dù không biết các cô nói gì, nhưng mà không nghĩ cũng biết nhất định Vương Giai Di châm chọc khiêu khích với Cố Lan San, nhất thời liền nhìn thoáng qua Cố Lan San bên cạnh mình, ánh mắt hơi hơi lóe.
Có lẽ người khác sẽ không chú ý tới cảm xúc dao động của cô, nhưng đối với Thịnh Thế mà nói, một ánh mắt người phụ nữ này anh cũng có thể thấy rõ đáy lòng nàng nghĩ gì.
Bởi vì anh có lòng.
Không ai không thể hiểu một người, chỉ có người không muốn biết một người.
Anh có thể nhìn ra được giờ phút này Cố Lan San đang mất mác.
Mình ở đây vì cô báo thù, cô lại vì Thành Thì buồn bã.
Đáy mắt Thịnh Thế nổi lên một tầng lạnh lẽo, giọng nói lạnh nhạt tiếp tục mở miệng: “Chính là bởi vì tôi và Sở Sở đã kết hôn, tôi mới cố ý hỏi Vương tiểu thư một chút.”
Thịnh Thế cố ý nhấn mạnh ba chữ “ Vương tiểu thư” kia, như là muốn chứng tỏ anh và Vương Giai Di căn bản không có quan hệ gì.
Vương Giai Di đương nhiên hiểu được hàm nghĩa của anh, sắc mặt càng thêm khó coi rồi.
Thịnh Thế lại dường như không có ý tứ muốn kết thúc, hơi hơi nhíu mày, tiếp tục nói từ từ: “ Vương tiểu thư nếu thật sự có cái gì muốn nói với tôi, liền nói thẳng ngay trước mặt Sở Sở, không cần thừa dịp lúc Sở Sở không thèm để ý, vụng trộm tìm tôi ta nói chuyện, như vậy cực kỳ dễ dàng khiến tôi và Sở Sở phát sinh hiểu lầm.”
【 hèn hạ a hèn hạ a
~】