Cố Lan San liếc mắt nhìn trong đám người thì thấy có hơn phân nữa là những gương mặt quen thuộc, đều là nhân viên của tòa soạn SH, trong sảnh còn có những cô nàng lễ tân mang đeo túi Chanel đứng bên cạnh hưng phấn chỉ trỏ, giống như đang nhìn thấy một hình ảnh rung động lòng người.
Ngay cả bảo an của tòa soạn SH, từng người từng người đều có chút không yên lòng đứng ở vị trí công tác, cũng trông mong ngóng chờ đối với chỗ mà đám người vây quanh.
“Oa, nơi đó xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại tụ tập nhiều người như vậy?”
“Đi, đi qua xem một chút.”
Mấy người phụ nữ cùng đi chung thang máy với Cố Lan San thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu xong thì lập tức vượt qua cô, vui vẻ vọt vào trong đám người.
Cố Lan San tự nhận mình là người không thích xem kịch vui nhưng lúc cô đi qua đám người, đi ra đón xe thì vẫn đứng trên bục cao của tòa soạn SH liếc mắt nhìn vào trong đám người.
Vừa liếc mắt đã thấy một màu đỏ chói, chói đến mức làm hai mắt cô có chút đau, cô lắc đầu, nhìn lại thì thấy chỗ đó đậu một chiếc xe thể thao, là hãng Maserati, mui được mở rộng hoàn toàn, chỉ có hai chỗ ngồi, trong khoảng không gian sau ghế ngồi đều được đặt bầy hoa hồng. dđlqđ
Cố Lan San nghĩ thầm, lúc nào thì ký giả nào của tòa soạn SH phỏng vấn kênh tài chính và kinh tế lại kéo được một nhân vật giàu có như vậy gióng trống khua chiêng theo đuổi?
Cố Lan San nghĩ xong lập tức cúi đầu, chuẩn bị bước xuống bậc thang tiếp theo, lại thấy người ngồi trong chiếc Maserati có chút quen mắt, cô ngừng bước, tầm mắt chuyển từ hoa hồng sang chỗ người lái.
Là một người đàn ông.
Mặc tây trang màu đen, giày da, cà vạt kẻ sọc đỏ thẫm phối hợp sơ mi trắng bên trong, nổi bật lên màu da trắng nõn của anh, trên mặt đeo một chiếc kính, che đi nửa khuôn mặt, mặc dù như thế thì Cố Lan San vẫn nhận ra người đó là ai.
Cố Lan San bật cười cúi thấp đầu hơn, lúc ngẩng đầu thì người đàn ông trong chiếc Maserati kia cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Lan San đứng đó không nhúc nhích, người đàn ông trong chiếc Maserati kia lại hé môi nở nụ cười với cô, lúc này mặt trời đã lặn, mặc dù sắc trời vẫn chưa tối đen nhưng cũng có chút trầm lắng, nụ cười của anh giống như ánh mặt trời xé tan màn đêm, làm cho người ta lóa mắt đến hoa mắt chóng mặt.
Sau đó người đàn ông khiến người ta hoa mắt chóng mắt kia giơ tay lên, động tác tao nhã lấy mắt kính xuống, vẫy tay với Cố Lan San, dẫn tới rất nhiều người vây quanh nghiêng đầu nhìn. lqđ
Cố Lan San cong môi cười, cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, thoải mái tự nhiên dẫm giày cao gót xuống bậc thang đi về phía Thịnh Thế.
Đám người vây quanh một giọt nước cũng không lọt kia cũng cực kỳ tự nhiên tạo thành một con đường cho Cố Lan San, Cố Lan San bất chấp tất cả đi tới gần chỗ Thịnh Thế, chỉ còn cách hai mét thì đứng đó không di chuyển.
Một tay Cố Lan San xách túi, một tay nâng lên trêu chọc một lọn tóc trước ngực, mang theo vài phần ngạo kiều nhìn Thịnh Thế nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.
Thịnh Thế cầm lấy một bó hồng trắng được gói tinh xảo từ chỗ ghế ngồi cạnh tài xế sau đó chậm rãi mở cửa xe, tao nhã xuống xe trước mắt bao người, bước chân vững vàng nện từng bước một đến gần Cố Lan San.