Editor: Quỳnh Nguyễn
“ Tôi và Ân Ân tuổi cũng không còn nhỏ, hai người cùng một chỗ nhiều năm như vậy, ở nước ngoài chúng tôi bàn bạc tốt, lần này về nước, dự định đính hôn trước! “
“Thật vậy chăng? Các con cuối cùng cũng dự dịnh đính hôn rồi hả?” Cố phu nhân nghe được tin tức này, vô cùng vui vẻ, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân so với Thịnh Thế còn lớn hơn ba tuổi, lúc còn là trẻ sơ sinh liền thân với nhau, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nay đều đã hai bảy năm, nhất là ở giữa xuất hiện Cố Lan San “Như hổ rình mồi”, Cố phu nhân nằm mơ đều hi vọng hai người bọn họ nhanh chóng kết hôn!
“ Anh rể cuối cùng cũng muốn làm anh rể danh xứng với thực rồi! Bác lần này khẳng định rất vui mừng!” Vương Giai Di cũng là vẻ mặt vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: “ Em trước hết chúc mừng chị họ và anh rể! Hi vọng hai người hôn nhân vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”
Mà biểu tình Cố Lan San lập tức đờ đẫn.
Thịnh Thế cảm thấy không có bất kỳ cái tin tức gì so với tin tức nghe được này làm cho anh vui vẻ rồi!
Anh nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cố Lan San một cái, nhìn thấy Cố Lan San không vui, anh lại càng vui hơn.
Khuôn mặt tuấn mỹ chói mắt lập tức tươi cười rạng rỡ, lập tức cả người thay đổi thần thái sáng láng, tư thái kia giống như so với người muốn kết hôn đều vui vẻ hơn!
Thịnh Thế hắng giọng một cái, nói câu nói đầu tiên trên bàn mạt trượt: “Đây chính là ngày có việc vui a, có cái gì hỗ trợ cứ việc mở miệng, tôi khẳng định sẽ giúp!”
“ Tôi và Ân Ân muốn tổ chức tiệc đính hôn ở khách sạn Đế Đô, cậu giúp đỡ đặt trước một chút.” Hàn Thành Trì thuận tay đánh một tấm, cười hề hề nói với Thịnh Thế “ Cửu bính“. truyện tiên hiệp hay
“Chờ một một chút, để tôi liền gọi điện thoại cho bọn họ, anh muốn đặt ngày nào, bảo đảm bọn họ sắp xếp ngày đó cho anh.” Thịnh Thế cười cười cực kỳ tùy ý, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, ánh sáng đáy mắt có chút thích thú không rõ: “ Vợ à, em nên rút bài, phát ngốc cái gì a? Có phải hay không sẽ không đánh nữa?”
Thịnh Thế nói xong, liền đem ánh mắt nhàn nhạt di chuyển từ Hàn Thành Trì đến chỗ trên bài trước mặt cô, ánh mắt chớp lóe lấp lánh, giống như nghiên cứu bài.
Trong đầu Cố Lan San vốn dĩ trống rỗng, nghe thấy Thịnh Thế nói như vậy, lập tức lấy lại tinh thần, sau đó theo bản năng rút bài, tròng mắt liền nhìn chằm chằm bài trước mặt mình, nhưng mà cô căn bản thấy không rõ lắm bài trước mặt cuối cùng là lá bài gì. Cô chỉ cảm thấy nhất thời trong đầu một mảnh lộn xộn, Thành Trì của cô sắp đính hôn rồi.... Cô biết rõ đây là chuyện sớm hay muộn, cô vốn tưởng rằng chính mình sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng mà hiện tại nghe được tin tức này, cô như thế nào vẫn cảm nhận được.... Cảm thấy đáy lòng có chút khổ sở, buồn bã, cảm giác không thể hô hấp.
Cố Ân Ân nhìn Cố Lan San nắm bài, bộ dáng một chút không phản ứng, nhịn không được mở miệng nhắc nhở: “Lan San, em lại phát ngốc cái gì? Sẽ không đánh sao? Nhị Thập, em giúp em ấy nhìn xem.”
Thịnh Thế lườm Cố Lan San một cái, thần thái chuyển động nơi đáy mắt có nét nghiêm nghị, lập tức liền rũ mắt xuống, biểu tình trên mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Cái gì sẽ không đánh..... Sợ là khổ sở trong lòng đi.... Không phải che dấu rất khá rất tốt sao? Hiện tại như thế nào thường xuyên thất thần như vậy, không sợ Cố Ân Ân nhìn ra chút gì sao?
Đáy lòng Thịnh Thế đè nặng tức giận, liền nâng mắt lên, đáy mắt là một mảnh nhàn nhạt đen kịt.
Anh tự nhiên nhích lại gần bên cạnh Cố Lan San, giống như sẽ dán vào trên người Cố Lan San,