Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Vừa nghe giọng của con, trái tim bà Thịnh càng mềm hơn. Bà lau nước mắt, gật đầu, nói, “Mẹ đồng ý. Nhị Thập, con ở đây chờ mẹ. Mẹ đi tìm ba con ngay lập tức, nói cho ông ta biết. Nếu ông ta dám ép buộc con, mẹ liền ly hôn với ông ta!”
Thịnh Thế biết mẹ mình là người không có lập trường, nhưng anh cũng không dám ôm ấp hy vọng bà sẽ đứng lên đấu tranh vì anh.
Dù sao đi nữa, mẹ của anh cũng không dám chọc tới ông nội.
Mục đích của anh chỉ là một cú điện thoại. Vì vậy, Thịnh Thế tiếp tục ra vẻ đáng thương, nói, “Mẹ, nếu đợi mẹ đấu tranh xong thì có lẽ con sẽ chán tới chết. Mẹ có thể giúp con lấy một chiếc điện thoại tới đây không, con nhớ Sở Sở lắm, con muốn gọi cho cô ấy...” Nói đến đây, đại não của Thịnh Thế liền hoạt động mạnh mẽ. Phân tích tình thế hiện tại, nhớ lại xem phải nói thế nào để mẹ mình không ở lại đây, người bên ngoài cũng chẳng phát hiện. Suy nghĩ một hồi, anh nói tiếp, “Mẹ, mẹ biết không? Không nghe được tiếng của Sở Sở, con liền cảm thấy khó chịu. Con thật sự yêu cô ấy. Nếu mẹ nghi ngờ, con sẽ móc trái tim ra cho mẹ xem. Sở Sở không tin con yêu cô ấy, chẳng lẽ ngay cả mẹ cũng thế ư... Mẹ, con biết, mẹ không trải qua tình yêu đau khổ như vậy, mẹ không hiểu được. Con cảm thấy nếu mọi người cứ tiếp tục bức ép con, con và Sở Sở sẽ giống như Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài vậy... Bi kịch... Đến lúc đó, chúng con chết rồi, mẹ nhất định phải táng chúng con cùng một mộ... Mẹ, con có nói gì với mẹ đi chăng nữa, mẹ cũng không hiểu đâu, mẹ không hiểu được tình yêu của con...”
Bà Thịnh vừa nghe tới đó, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên vì không nhịn được, “Con nói bậy bạ gì vậy hả?! Mẹ hiểu! Mẹ hiểu tình yêu! Mẹ đã xem Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài rồi... Tiểu Trư rất đẹp trai.. Con à, con có biết Tiểu Trư là ai không? Là La Chí Tường đó!”
*La Chí Tường – biệt danh Tiểu Trư, đóng vai Lương Sơn Bá trong phim
“...” Suýt chút nữa thì Thịnh Thế đã cười bò. Mẹ anh đã hơn năm mươi tuổi, vậy mà động một tí thì chẳng khác gì một đứa trẻ con, cũng may là anh nhẫn nại không tệ, không có thốt ra tiếng cười.
Bà Thịnh nói xong liền nhìn Thịnh Thế, khẳng định, “Con trai, mẹ tin tưởng vào tình yêu thực sự. Mẹ sẽ không để con và Sở Sở xảy ra bi kịch. Mẹ đi lấy điện thoại cho con, con tắm trước đi nha.”
Ước nguyện được đền bù. Thịnh Thế miễn cưỡng gật đầu với mẹ. Ngay sau đó, bà Thịnh xoay người, bước ra khỏi phòng.
Qua tầm mười phút, bà Thịnh đã mang điện thoại quay lại, mà Thịnh Thế cũng vừa đúng lúc tắm xong.
Anh nhận lấy điện thoại từ tay mẹ mình.
Xong xuôi đâu đó, Thịnh Thế định bụng khai triển kế hoạch lớn của mình. Anh giả vờ mệt mỏi, muốn ngủ một lát, lấy cớ bảo mẹ ra ngoài.
Bà Thịnh vừa rời khỏi phòng, Thịnh Thế lập tức bật dậy khỏi giường, cầm lấy điện thoại. Đầu tiên, anh gọi cho thư ký của mình, bảo thư ký truyền lời cho Cố Lan San, giải thích về tình hình hiện tại của anh.