Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Qua tầm mười phút, nhà cũ liền trở nên yên tĩnh.
Lúc này, Thịnh Thế mới trở lại phòng, gọi một cú điện thoại cho thư ký, “Sao rồi? Bên chỗ cô ấy đã sắp xếp ổn chưa?”
“Sắp xếp ổn thỏa. Tôi sẽ đưa cô ấy đến sân bay, tạm thời cô ấy còn chưa rõ tình hình. Anh Thịnh, anh nói hay tôi nói với cô ấy bây giờ đây?”
“Để tôi gặp cô ấy rồi nói.”
“Được, anh Thịnh. Bây giờ chúng ta xuất phát sao?”
“Ừ. Lên đường đi, bây giờ tôi cũng xuất phát, gặp nhau ở sân bay.”
...
...
Thịnh Thế ngắt điện thoại. Dựa theo tình huống trước đó quan sát, anh nhét chìa khóa xe vào túi quần, sau đó cột dây thừng quanh cây cột rồi thả đầu còn lại ra ngoài cửa sổ. Dây thừng dài khoảng 20 mét, dùng vẫn còn dư, không chừng rồi lòng thòng trên mặt đất. Thịnh Thế sắp xếp ổn thỏa, nhìn quanh bốn phía một lần, nghĩ nghĩ một hồi cũng không thấy thứ gì mang theo được. Anh đã bảo thư ký mở một tài khoản, đứng tên Cố Lan San, bỏ vào đó một số tiền lớn. Những thứ còn lại anh không mang theo, tránh để người nhà phát hiện.
Thịnh Thế cảm thấy ổn rồi mới túm dây thừng, cẩn thận trèo ra ngoài cửa sở, từ từ leo xuống. Sau một hồi, anh dần dần quen, tốc độ trèo cũng nhanh hơn. Khi còn cách mặt đất một mét, Thịnh Thế vung dây ra, nhảy xuống đất.
Tòa nhà này ở phía sau nhà cũ. Trừ bỏ phòng anh có người gác, bên ngoài tòa nhà này không có người, mà giờ này, mấy người làm còn đang ăn cơm. Thịnh Thế cảm thấy thời điểm thuận lợi, không ai để ý. Chân vừa chạm đất, anh vội vàng chạy về phía cửa sau. Truyện Tiên Hiệp
Cửa sau không có ai ra vào quanh năm, vẫn còn bị khóa. Thịnh Thế lấy chìa khóa trong túi do Thịnh Hoan chuẩn bị ra, mở cửa, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trước lúc khóa cửa, anh mới liếc nhìn sân lớn nhà họ Thịnh một lần. Trời tối đen như mực, xa xa là mấy căn nhà có đèn sáng trưng. Đó là nơi anh ở từ nhỏ tới lớn. Mí mắt khẽ buông, Thịnh Thế cắn răng một cái, khóa mạnh cửa lại.
Thịnh Thế cực kỳ dễ dàng tìm được xe mà Thịnh Hoan nhờ người ta đưa đến đúng giờ. Anh cầm chìa khóa mở cửa xe, nhảy vào, phát động, nhấn ga, chạy thẳng về con đường phía trước...
...
...
Thịnh Thế chạy đến sân bay. Trước tiên, anh tìm một buồng điện thoại, đút vài đồng xu vào đó, gọi điện cho Cố Lan San, hỏi xem cô và thư ký đang ở chỗ nào.
Cố Lan San vẫn đang ở trong trạng thái bị bất ngờ. Buổi tối nào đó, thư ký của Thịnh Thế báo tin cho cô, cô cũng mất đi tin tức của người yêu. Ngày hôm nay, thư ký đột nhiên tìm tới, nói rằng muốn đưa cô đi gặp Thịnh Thế.