Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều Thôi - Ôn Thư Du (tác giả Lệ Vụ)

Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi

“… Rất thích anh”.

Cô gái nhỏ nói chuyện trong vòng tay anh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào cổ anh.

Động tác của Lương Yến hơi khựng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và sửng sốt hiếm thấy.

Thích?

Ngữ điệu và giọng nói nhẹ nhàng của cô vẫn quẩn quanh bên tai, giống như hóa thành từng sợi từng sợi, trong nháy mắt lý trí của anh đã tan ra chia năm sẻ bảy. 

Bàn tay anh đặt trên eo cô bỗng dưng siết chặt, anh hơi cúi đầu đặt cằm lên đỉnh đầu cô, một tay giữ chặt gáy cô.

Để tránh cho cô nhìn lên và thấy biểu hiện của anh vào lúc này.

Anh đột nhiên trở nên mềm yếu đến mức ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp và run rẩy.

Cho dù lúc trước cô cũng đáp lại tình cảm của anh nhưng chưa bao giờ chủ động thổ lộ tình cảm của mình, càng chưa bao giờ nói thằng ra là thích anh như vậy.

Anh vẫn cho rằng mình chỉ cần quan tâm đến kết quả chứ không cần để ý đến quá trình, cho nên anh chưa bao giờ bắt cô phải cố ý nói những lời này với mình. Nhưng giờ đây anh mới biết mình đã sai.

Sau khi điều mình lo lắng được giải tỏa và thỏa mãn, toàn thân anh như tràn đầy năng lượng.

Anh cúi đầu nặng nề hôn cô lần nữa, thậm chí còn không khống chế được dùng ngón tay dài nắm lấy hai bên má cô, không đợi cô phản ứng lại đã “bức bách” cô ngoan ngoãn há miệng.

Ôn Thư Du có chút không chịu nổi sức mạnh của anh, định bụng kéo cổ áo sơ mi anh để ngăn cản, kết quả sau gáy lại bị bàn tay của người đàn ông ghì chặt.

Nhiệt độ trên lòng bàn tay của anh truyền đến vùng da sau gáy, ngón tay dài nhẹ nhàng xoa bóp.

Sống lưng cô mềm nhũn, khẽ nức nở một tiếng.

“Đừng kêu như vây”. Cổ họng Lương Yến Tân khô khốc, trừng phạt cắn môi dưới của cô, thở gấp.

Là người trong cuộc, lời mới vừa nói ra khỏi miệng Ôn Thư Du đã nhận ra phản ứng và những cử động tinh tế của người đàn ông. Hơn nữa, cùng với nụ hôn bất ngờ này, cả người cô như vừa tỉnh giấc chiêm bao, hai má đỏ bừng vì ngại ngùng.

… Mình vừa tỏ tình phải không?! Nhưng mà, nhưng mà không hiểu sao cô lại nói ra vào thời điểm này chứ.

Cô chắc là mình không nói ba chữ đó quá lớn mà? Hơn nữa cô còn nói lí nhí khi vùi đầu vào ngực anh? Theo lý mà nói thì chắc là anh phải không nghe thấy chứ? 

Hàng loạt câu hỏi lần lượt hiện ra trong đầu cô, cô thừa dịp đẩy anh ra khi nụ hôn vừa kết thúc, sau đó lại vùi mặt vào ngực anh như một con đà điểu.

“Miên Miên”. Giọng nói của anh khàn khàn: “Em vừa nói gì?”.

“Không có gì”. Ôn Thư Du kiên định nói, cố cao giọng phản bác ra vẻ không chột dạ: “Anh nghe nhầm rồi”.

“Nghe nhầm?”. Anh lặp đi lặp lại.

Cô vội vàng “Vâng” một tiếng đáp lại.

Người đàn ông nâng mặt cô, ngón tay hơi dùng sức khiến cô phải ngẩng đầu lên mở to mắt nhìn anh.

Ánh mắt Lương Yến Tân đảo quanh khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại trên đôi mi đang run rẩy.

Anh càng nhìn, khuôn mặt cô càng đỏ.

“Thích anh à?”. Anh bỗng dưng cười khẽ.

Cả người Ôn Thư Du giống như muốn bốc hỏa, bàn tay ôm cổ anh cũng nhanh chóng buông ra: “Anh thật sự nghe nhầm rồi!”.

Lương Yến Tân nhẹ nhàng nhướng mày, chậm rãi thu lại nụ cười trên khuôn mặt, cúi đầu dùng sống mũi thẳng tắp nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi xinh đẹp thanh tú của cô.

“Có thích anh không?”.

Giọng nói bị cố ý khống chế cực kỳ trầm và nhẹ, giống như đang dỗ dành.

Chóp mũi chạm nhau mang đến cảm giác tê dại, hơi thở ấm áp của đối phương quanh quẩn, mà giọng nói người đàn ông nửa đùa nửa thật lặp lại những lời cô nói vừa rồi làm cho người khác phải xấu hổ đỏ mặt.

Ôn Thư Du không biết phải làm sao, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt.

“Lúc này nhắm mắt lại, anh vốn có thể xem đó như một lời mời”. Ngón tay anh vuốt ve qua lại trên đôi môi hồng hào đầy đặn của cô, cố ý dùng nụ cười nhẹ nhàng che giấu hơi thở có phần lộn xộn: “Nhưng bây giờ, anh càng muốn nghe bờ môi này nói ra đáp án mà anh muốn hơn”.

“Lên xe rồi nói lại cho anh nghe, được không em?”.

Người đàn ông không hề có ý che giấu tham vọng và ý tứ trên mặt mình.

“Anh đừng hòng lừa em lên xe!”. Cô bỗng tỉnh táo lại, lúc nói chuyện suýt chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi của mình: “Em đã chậm trễ quá lâu rồi, em phải lên phòng, tránh cho hai người đó phải lo lắng”.

Nói xong, cô xoay người muốn bỏ chạy.

Lương Yến Tay chỉ dùng lực tay nhẹ nhàng ngăn cô lại, kéo cô lại gần hơn dán sát vào ngực anh: “Lẽ nào em không thích anh nữa?”.

“Em nào có…”. Ôn Thư Du nghẹn họng, khuôn mặt đỏ bừng tức giận biện hộ cho mình: “Không có, sao anh lại tùy ý xuyên tạc ý của em chứ”.

Anh giống như bỏ qua lời nói của cô: “Vậy vì sao thừa nhận rằng em thích anh lại khó khăn đến vậy?”.

Cô mở miệng, im lặng trong giây lát.

“Miên Miên”. Lương Yến Tân cúi đầu, nâng mặt cô lên chạm vào trán cô, ánh mắt nóng rực vô cùng tập trung: “Em có muốn biết lúc anh nghe thấy ba chữ này anh đã suy nghĩ gì không”.

Ngón tay Ôn Thư Du siết chặt áo sơ mi của anh, một chữ “Không” nghẹn ở đầu môi nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng lại bị ma xui quỷ khiến lúng túng nói: “… Anh đã nghĩ gì vậy?”.

Vừa dứt lời, sắc mặt của người đàn ông đột nhiên thay đổi.

Anh chậm rãi nhếch khóe môi, hai mắt rõ ràng giống như sợi dây đàn căng chặt quấn quanh cô, nhưng vẫn nhẹ giọng, nhìn cô cười thầm.

Lòng anh rạo rực không sao tả xiết, không biết phải làm thế nào mới có thể trút hết cảm xúc của mình.

Mà ngay giây phút đó, sự mong muốn được thỏa mãn mãnh liệt còn mang thêm sự hung hăng nôn nóng và tham lam.

Không có nơi nào để trút bỏ dục vọng chiếm hữu, anh đành lặng lẽ giấu nó đi. Lương Yến Tân cúi đầu ghé sát bên tai cô, hôn lên vành tai cô, chậm rãi nói: “Anh muốn ăn sạch em”.
Nhấn Mở Bình Luận