Biên tập: Bảo Bảo.
Băng Hải Thiên Uyên, Thiên Uyên Chu Võng.
Diệp Thanh Minh dựa vào vách đá thở hổn hển, trận pháp Di Độn đã bị hắn phá hủy, ban nãy lúc hắn sắp rơi xuống đất đã rót linh lực vào bên trong trận pháp, nghịch hành linh lực nên trận pháp bị phá vỡ. Trư yêu bị dí đến mức toát mồ hôi, chỉ cần nghĩ đến âm thanh gào rống cùng với những đôi mắt đỏ lừ như máu dọc hành lang ban nãy thôi đã sởn tóc gáy. Hắn vừa lau mồ hôi vừa nói: “Sao đám khốn kiếp đó lại tỉnh dậy thế?”
“Chắc chắn là do Nguyên Tịch giở trò.” Diệp Thanh Minh hãy còn sợ hãi.
Trận pháp Di Độn đã bị phá hủy, bọn họ bị vây khốn trong động băng này, cần phải tìm lối ra khác. Họ giương mắt nhìn Phù Lam, tên kia leo lên vách đá ngồi được một lúc rồi. Y dùng cán đao đập vỡ từng khối băng lăng treo ngược. Nơi này gần như bị Phù Lam và Diệp Khô Tàn biến thành một cái động băng, từng luồng khí lạnh lẽo bốc lên liên tục phả vào người. Mặt đất trống rỗng trắng sáng, như được phủ một lớp thủy ngân, những đệ tử Vô Phương đều bị đông cứng dưới lớp băng. Diệp Khô Tàn cháy thành tro, không sót lại bất cứ thứ gì.
Diệp Thanh Minh hà hơi mấy cái vào lòng bàn tay, sau đó bước qua hỏi có cần hắn giúp hay không. Phù Lam chỉ lắc đầu, đập vỡ thêm mấy khối băng, sau đó rụt người lại lách vào khe hở của vách đá. Mèo đen bám theo, còn không quên ló đầu ra khe hở nói: “Đuổi theo.”
Trư yêu đi trước, Diệp Thanh Minh ở sau cùng. Con lợn chết tiệt kia quá béo, cỡ nào cũng không vào được, đành phải dùng thuật pháp biến nhỏ lại cỡ mèo đen, cuối cùng mới thuận lợi luồng vào khe hở. Khe hở này có lẽ là do núi sinh trưởng rồi tạo ra khe nứt, bên trong tối như hũ nút, vô cùng chật hẹp. Bọn họ bò men theo khe nứt không biết đã bao lâu, đến một chỗ hở thì mới thoáng hơn một chút. Từ nơi đó đi về phía trước gặp một lối giữa tối đen như mực, thông nối hai hang động, đám yêu quỷ bò qua bò lại ở bên kia đang rướn cái cổ dài ngoằn ra tìm kiếm bọn họ.
Phù Lam thò mặt ra nhìn, sau đó rụt lại, ý bảo bọn họ khẽ thôi, rồi giơ tay thả mấy con tiểu ngư ra tuần tra chung quanh.
Chu Minh Tàng cực kì khinh thường mà bĩu môi, hắn nói: “Còn tưởng Quy Nhi ngươi lợi hại thế nào, làm sao, cái đám quái dị đạo hạnh thấp kém cả thần trí còn không có mà ngươi cũng đánh không lại sao?”
Diệp Thanh Minh vô cùng lo lắng, ngay cả Phù Lam cũng phải trốn, đừng nói chi đám tôm tép cá bé bọn họ.
Mèo đen nghiến răng nói: “Ngươi nghĩ coi là vì ai? Đám này đông như kiến, một mình tên ngốc ứng phó còn được, nhưng phải gánh thêm các ngươi. Nếu đánh nhau thì các ngươi đã mất mạng từ lâu rồi.”
Chu Minh Tàng cả giận: “Ngươi còn mặt mũi để nói chuyện hả? Chả có ích lợi gì ở đây mà cũng lên tiếng. Bị Vi Sinh Nguyên phong yêu khí tới giờ vẫn không thể giải phong được, sao ngươi không xấu hổ chết luôn đi?”
Âm thanh gào rống bên kia càng lúc càng gần, mọi người cả kinh, Diệp Thanh Minh vội vỗ trư yêu mấy cái bảo nó nhỏ tiếng một chút
Trư yêu trời sinh đã nói nhiều, nín có một chút thôi đã khó chịu gần chết. Hắn quay đầu nhìn Phù Lam bên cạnh mình, y rũ mắt nhìn bóng tối bên dưới khe nứt. Tên này thực sự đang dò đường hả? Chu Minh Tàng cảm thấy y giống như đang ngẩn người thì hơn, hắn lấy can đảm vươn tay quơ quơ mấy cái trước mặt y, thằng nhóc này cứ như tượng đá vậy, không hề có phản ứng nào hết.
Trư yêu nói với mèo đen: “Y ngẩn người thật kìa.”
Diệp Thanh Minh nói: “Y đang dò đường, không phải ngẩn người.”
“Chú em, nghe là biết ngươi không hiểu gì về thằng nhóc này rồi, thà bóc quẻ hỏi đường còn hơn trông cậy vào y, nếu y đáng tin thì heo mẹ có thể leo cây đó. Cả ngày y chỉ biết ngủ, thấy đôi mắt sắp híp đến nơi của y không, chắc chắn là đang ngủ gà ngủ gật.” Trư yêu xoay đầu nhìn lại, Phù Lam đang nhắm mắt che hai lỗ tai lại. Trư yêu kéo Diệp Thanh Minh qua, “Ngươi xem có phải không? Y ngủ rồi kìa.”
Mèo đen đứng một bên cười mỉa, “Y chê ngươi ồn đó, đồ ngu.”
Bên bờ Thiên Uyên Chu Võng, tiểu ngư tủa ra như đàn ong rời tổ, mặt nước xanh thẫm lặng ngắt như tờ, tiếng tim cứng ngắc dưới lớp bùn vẫn đập nhịp nhàng, tựa như một đám u hồn lặng lẽ. Bầy cá bơi lên trên, nhưng đã bị kết giới trên mặt biển cản lại. Chúng nó đành phải lặn trở xuống, sau đó bơi về bờ phía nam. Chúng dần dần bơi xa hơn, vô số tiểu ngư bị rơi giữa dọc đường, cuối cùng chỉ còn lại một con xuyên qua biển băng yên tĩnh.
Vầng sáng xanh nhạt càng lúc càng mỏng manh, gần như không duy trì được nữa, nó đắm mình trong hải vực hắc ám, cảm thấy vùng biển này vô cùng rộng lớn, vạn vật đều bị dập tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn cô độc sắp lụi tàn. Nó cố gắng níu giữ chút ánh sáng cuối cùng rồi gắng gượng bơi về phía bóng tối. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng đến được bờ nam, nhưng bị cản lại. Trước mắt là một hang động đứng sừng sững như cái tổ ong khổng lồ, mỗi hang động thông đến một hướng khác nhau, tựa như một con mắt đen nhánh đang im lặng nhìn chằm chằm nó.
Phù Lam cau mày nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt y tái nhợt, khóe miệng trào ra tơ máu.
“Này, mèo mập, ngươi coi này là gì vậy?” Bỗng nhiên trư yêu nói.
Mèo đen thò qua, trư yêu bới vách đá ra, bụi bặm rào rạt rơi xuống, ở khe nứt của nham thạch lấp lánh chút ánh sáng xanh vàng. Diệp Thanh Minh cũng mở to mắt, hắn móc chủy thủ cố gắng cạy lớp đá ra, tia sáng dần dần rõ ràng, bọn họ kinh ngạc phát hiện bên trong vách đá có vô số đường vân như mạch máu vắt tứ tung ngang dọc, chúng mỏng như tơ nhện, bên trong có ánh sáng vàng lục chảy xuôi tựa như máu. Tất cả những ánh sáng đó đều chuyển động hướng xuống dưới, chẳng biết đi về nơi nào.
Trư yêu sờ sờ ánh vàng, “Hình như là… là kinh mạch linh lực?”
“Đừng làm ta sợ,” Diệp Thanh Minh nói, “Ngọn núi này là sống ư? Mẹ nó chúng ta đang trong bụng nó hả?”
“Ngu ngốc,” mèo đen nói, “Đây là linh khí, là linh khí của Vô Phương Sơn.”
Diệp Thanh Minh cạy đất đá bên dưới ra, kinh mạch dần dần rõ ràng, tất cả linh khí đang chảy xuống với tốc độ đều đều.
“Tại sao linh khí Vô Phương Sơn lại hội tụ xuống phía dưới vậy?” Chu Minh Tàng hỏi.
Mèo đen mở to đôi mắt xanh lục trầm tư một lát, bỗng nói: “Heo ngu, giúp một chút, dọn hết đống đất xung quanh này đi đi.”
Chu Minh Tàng giơ vuốt heo của mình lên khoét bỏ một lớp đất xung quanh vách đá. Bọn họ tắt đăng phù, nơi này tức khắc lâm vào bóng tối, mọi người nhìn lên bốn vách đá và trên đỉnh, nhất thời sửng sốt.
Vô số huỳnh quang hội tụ thành những đường vân đan xen ngang dọc rải rác xung quanh bọn họ, vừa giống mạng nhện phát sáng, vừa giống bát mạch kỳ kinh của con người. Bọn họ ngồi giữa lưới ánh sáng kia, nhìn bóng tối được vầng hào quang thắp sáng có một vẻ tráng lệ khó tả.
“Cái quái gì vậy?” Chu Minh Tàng hỏi.
“Là trận Dẫn Linh thượng cổ.” Phù Lam chợt lên tiếng, mọi người điểm đăng phù thì thấy khuôn mặt tái nhợt của y.
“Sao tên nhóc này giống như vừa đại chiến ba trăm hiệp trên giường vậy?” Trư yêu lẩm bẩm.
Phù Lam tiếp tục nói: “Có người biến toàn bộ Vô Phương Sơn thành trận pháp, dẫn tất cả linh khí tụ xuống lòng đất, không biết đi về nơi nào.”
“Linh khí bị dẫn đi rồi, chẳng phải Vô Phương Sơn không còn linh khí sao?” Diệp Thanh Minh nói, “Là ai làm, mục đích của hắn là gì?”
“Là vu.” Phù Lam nói.
“Vị… đại nhân kia sao?” Diệp Thanh Minh trừng mắt.
“Có thể biến cả hòn núi thành một trận pháp, khắp thế gian này chỉ mỗi hắn mới có năng lực đó.” Mèo đen ôm móng vuốt, thần sắc ưu tư, “Có điều không biết vị đại nhân kia muốn làm gì. Đám Vô Phương Sơn kia liều mạng khoét tim yêu, nhưng lại không biết dưới lòng đất nhà mình có thứ quái quỷ này.”
“Kệ hắn, dù sao đối nghịch với Vô Phương Sơn, đối nghịch với đám rùa này thì chính là bằng hữu của ông đây.” Trư yêu cười ha ha, sau đó hất cằm với Phù Lam, “Quy Nhi, vị đại nhân đó có phải cha ngươi không? Chẳng phải ngươi đẻ ra từ cục đá ở thần điện Ba Sơn sao? Biết đâu hắn là cha ngươi á.”
Phù Lam mờ mịt lắc đầu.
“Không phải cha ngươi?” Chu Minh Tàng không hiểu ý của y lắm.
“Y nói y không biết.” Mèo đen tức giận giải thích.
“Ngươi vừa tìm được đường sao?” Diệp Thanh Minh hỏi y.
Phù Lam cụp mi, đáy mắt lộ ra chút bi thương. Y nhẹ giọng nói: “Ta lạc Tiểu Ẩn rồi.”
Mèo đen sửng sốt, “Ban nãy ngươi thả tiểu ngư tìm bé con sao?”
Phù Lam nhẹ nhàng gật đầu, “Quá xa, quá nhiều đường, tiểu ngư không tới được.”
“Tiểu Ẩn là ai?” Trư yêu hỏi, “Sao nom Quy Nhi như vừa chết mẹ vậy.”
Không ai để ý hắn. Phù Lam hỏi: “Ta tạm thời mặc kệ các ngươi được không? Khi nào ta tìm được đệ đệ rồi thì sẽ quay về cứu các ngươi.”
Mèo đen nhảy vào lòng Phù Lam, “‘Các ngươi’ không bao gồm lão phu nhé.”
Diệp Thanh Minh lập tức đau khổ. Cái chỗ gớm ghiếc này toàn là yêu quỷ, chúng nó có khứu giác nhạy bén, không chừng có thể ngửi được mùi mà bò qua đây. Tòa mộ kia cũng chả phải nơi tốt, chẳng biết Phù Lam đi bao lâu mới về. Nhưng hắn không lên tiếng, dù sao Tiểu Ẩn cũng là sư điệt của hắn, trưởng bối đương nhiên phải nhường vãn bối rồi.
“Ôi,” Diệp Thanh Minh than một tiếng, “Đi đi, điệt nhi ngoan, đừng có quên ta luôn là được.”
“Đi cái rắm,” Chu Minh Tàng giận dữ, “Quy Nhi, ngươi là cộng chủ yêu ma, là hoàng đế của Nam Cương chúng ta, sao ngươi có thể mặc kệ ông đây được chứ!”
Phù Lam yên lặng nhìn hắn.
Chu Minh Tàng thấp thỏm trong lòng, sau đó nói: “Được rồi, sau này ông sẽ gọi ngươi là bệ hạ, không gọi Quy Nhi nữa.”
Phù Lam xoay người, nhảy xuống con đường nhỏ nối giữa hai sơn động, bóng dáng y như một tia chớp xé toạc màn đêm, ba con yêu quỷ đang tuần tra bên dưới trong nháy mắt đã bị xuyên thủng tim.
“Y có ý gì? Y bỏ chúng ta lại sao?” Chu Minh Tàng cuống quít hỏi.
Mèo đen buông tiếng thở dài, nói: “Ý y là quên đi. Đi thôi, theo sát nhé, tuy rằng bọn ta rất mong tên phiền phức nhà ngươi chết quách ở đây cho rồi, nhưng cũng không đến nỗi bỏ rơi đồng bạn vào những lúc thế này.”
——
Ở bên kia, trong điện thần mộ lấp lánh ánh sao trời, người thiếu niên mang dáng vẻ thần thánh ngồi trên thần tượng, hỏi: “Ta hỏi ngươi, từ bao giờ mà đạo pháp suy đồi vậy?”
Thích Ẩn có đọc qua 《 Hải Nội Trung Châu Chí 》, cái này hắn biết, “Có lẽ là năm sáu trăm năm trước, bỗng nhiên Ngự Phong Quyết mất hiệu lực.”
“Chuyện này ấy à, Ngự Phong Quyết mất hiệu lực không phải là tình cờ đâu.” Bạch Lộc lắc đầu, “Tất cả pháp thuật đều là dẫn linh khí của trời đất vào cơ thể, vận chuyển trong kinh mạch rồi tăng cường rèn luyện. Nếu không có linh khí thì làm sao mà tu luyện được? Pháp thuật của các ngươi mất đi hiệu lực, dương thọ giảm bớt, quá nửa là vì linh khí bị suy kiệt. Ta thấy là có kẻ nghĩ cách dẫn linh khí nhân gian của các ngươi đến nơi khác mất rồi, linh khí trong nhân gian khô kiệt, đạo pháp suy đồi. Đất trời luân chuyển, bên này giảm bên kia tăng, tuần hoàn không dứt. Nhân gian nói vận suy, vận của thần được phục hưng, tiểu gia mới có thể trọng sinh.”
“Trời ơi, chuyện này tốn biết bao công sức chứ…” Thích Ẩn kinh ngạc cảm thán.
Bạch Lộc gối tay sau đầu, than một tiếng thật dài, “Nhưng mà yêu ma Nam Cương có thể sống lâu như vậy âu cũng có nguyên nhân. Năm đó Phục Hy phạt nam, lúc tiểu gia chết trận, máu thịt hóa thành cơn mưa tầm tã ban xuống đất Nam Cương, có thể gìn giữ linh khí của Nam Cương dồi dào ngàn vạn năm. Cho nên linh khí của Nam Cương lúc nào dư dả hơn nhân gian các ngươi nhiều.”
Thích Ẩn không ngờ rằng vị thần không biết bốn sáu* này lại có quá khứ lẫy lừng như vậy. Phục Hy phạt nam? Chẳng lẽ là trận đại chiến trước khi tuyệt địa thông thiên như lời Thanh Hòa sư thúc nói sao? Thích Ẩn chần chờ nói: “Nhưng ngươi đã chết…”
*Thích Ẩn nói Bạch Lộc là vị thần không biết bốn sáu tóm tắt ý nghĩa là: Không biết trời, không biết đất, làm người chẳng biết cha mẹ, học không hiểu văn tự, không biết Lão Tử, Khổng Tử là ai, không biết thuận vợ thuận chồng, làm việc lỗ mãng không hiểu tốt xấu.
“Chết thì chết,” giọng điệu Bạch Lộc hờ hững, “Vạn vật đều có hồi kết, núi dời biển động, đất trời còn chẳng thể dài lâu, huống chi là ta?”
Lúc cậu nói lời này trông như một đạo sĩ nhìn thấu hồng trần, giọng nói trong trẻo của người thiếu niên kia mang chút cảm giác lá rụng tiêu điều. Thích Ẩn nhìn bóng dáng lẻ loi trắng như nước của cậu, trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Rốt cuộc cái tên nghĩ cách dẫn linh khí nhân gian đi nơi khác là ai? Phía bên yêu ma thì kẻ mạnh nhất là ca ta rồi, nhưng ca ta ấy à, ngươi không biết đâu, cả ngày y chỉ lo nấu cơm quét nhà, ngay cả cái ghế cộng chủ yêu ma cũng không thèm ngồi, căn bản không có dã tâm lớn như vậy. Ở nhân gian thì càng khỏi nói, trên đời này làm gì có ai lợi hại như vậy chứ?”
“Sao ta biết được, ta cũng mới tỉnh lại gần đây thôi,” Bạch Lộc bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, “Thằng nhãi này điên đảo càn khôn, thay trời đổi đất, âm mưu không nhỏ. Hồi sinh đại thần, tám phần là có nguyện vọng quá đáng nào đó. Trường sinh bất lão? Tiền đếm không xuể? Mỹ nữ như mây? Các ngươi cầu nguyện lòng vòng cũng chỉ mấy thứ này thôi.”
Cậu nhìn hàng vạn vì tinh tú nhấp nháy trên vòm trời, ánh mắt trống rỗng, nhớ về những chuyện trong quá khứ.
Tượng thần của cậu ngồi trên bàn thờ bên trong thần điện Ba Sơn gần nghìn năm, nhìn những linh hồn trần tục lui tới, phủ phục dưới chân cậu cầu nguyện hết điều này tới điều khác, ù ù cạc cạc, nhiều vô số kể, quanh đi quẩn lại cũng không thoát khỏi hai chữ danh lợi. Nhưng cậu cũng nhớ rõ, đêm nọ có một đứa bé để chân trần đạp vũng nước lảo đảo chạy vào. Em là con gái của một nô lệ, không có tư cách được diện kiến đại thần. Mẹ của em giúp em đánh lạc hướng thầy vu gác đêm, để em có thể vào thần điện, quỳ dưới chân cậu.
Bên dưới giá nến đồng cổ màu xanh đậm, ánh sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt tái nhợt to cỡ bàn tay của em, chiếu lên đôi mắt đen lay láy trũng sâu xuống ấy. Cậu thấy được trái tim suy yếu của em, bệnh tình em rất nguy kịch, cậu cứ nghĩ rằng em ấy nhất định sẽ cầu xin thân thể khoẻ mạnh, trường thọ bình an.
“Đại thần Bạch Lộc,” em vươn bàn tay gầy nhỏ nhắn như nhành cỏ ngải ra, chạm vào tượng thần lạnh băng của cậu, “Con sắp chết rồi, mẫu thân nói đại thần Bạch Lộc là đại thần từ bi nhất trên thế gian này, dù là tâm nguyện của nô lệ,” đôi mắt long lanh của em mở to, sau đó nở một nụ cười xán lạn, “Đại thần Bạch Lộc, con muốn được ngồi trên lưng ngài bay cao cao ạ.”
Đám thần vu xông vào điện, phán em khinh nhờn tượng thần, muốn nhốt em vào lao ngục, sung làm vật tế thần cho năm sau. Em ôm chặt cổ tượng thần không chịu buông tay, nước mắt nóng hổi nhỏ lên gáy tượng thần. Đó là lần đầu tiên cậu phá vỡ lệnh cấm của Phục Hy, đạp ánh trăng giáng xuống nhân gian. Trước bao ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sùng bái của thần vu, cậu bước đến trước mặt bé gái gầy yếu như cỏ dại kia, móng trước quỳ xuống, hạ đôi sừng hươu điểm đầy hoa và sống lưng trắng muốt trước mặt em.
Cậu chở em bay lên vòm trời đen nhánh, phi về phía Nguyệt Luân Thiên tròn như cái đèn lồng, giữa ánh trăng mờ ảo như nước, em ôm lấy cổ cậu vui vẻ kêu to. Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời dâng lên nơi cuối sông Gia Lăng, mặt sông lấp lánh như những mảnh vụn vàng, đàn chim hót líu lo bay lên bầu trời sáng sủa. Trên đống cỏ tranh vàng nhạt, em nằm bên cạnh cậu, an tường khép lại đôi mắt.
Không hiểu sao, đột nhiên Bạch Lộc tức giận, cậu xoay người ngồi dậy, hừ nói: “Cho đại mộng của hắn yên giấc ngàn thu đi, phàm linh mơ mộng hão huyền, nếu hắn dám tới cầu xin tiểu gia, tiểu gia sẽ đá bay đầu hắn!”
Thích Ẩn: “…”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※