Biên tập: Bảo Bảo.
Thích Ẩn chôn mặt trong ngực Phù Lam khóc thoải mái một hồi, đến khi mặt mũi đỏ bừng mới chịu thôi. Phù Lam khẽ vỗ về lưng hắn, cởi áo ngoài của hắn ra rồi đắp chăn bông cho hắn. Mèo đen ngồi xổm bên cạnh đầu hắn, dùng bàn chân lông xù mềm mại lau nước mắt hắn, nói: “Y chang hồi bé, khóc oa oa đến mức thở không nổi.”
“Muốn xem tiểu ngư không?” Phù Lam hỏi.
“Sao cơ?” Thích Ẩn miễn cưỡng mở đôi mắt sưng húp như bong bóng cá ra nhìn, Phù Lam đang nằm bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn. Thích Ẩn khóc đủ rồi, nỗi buồn tích tụ trong lòng mới vơi đi đôi chút, hắn len lén nhìn áo vải sa tanh trắng tinh trước ngực Phù Lam thấm ướt một mảng, là nước mắt của hắn, nhất thời hắn cảm thấy xấu hổ, bèn lấy tay lau, càng lau càng ướt nhiều hơn.
Phù Lam cũng không để ý, y giữ tay hắn lại, tiểu ngư màu xanh nhạt bơi ra từ lòng bàn tay đang nắm chặt của hai người, tản mạn bên trong chiếc giường tối om. Tiểu ngư bơi quanh thành dòng xoáy màu xanh lá, lả tả xung quanh Thích Ẩn. Phù Lam nói: “Hồi bé đệ khóc, cho đệ xem tiểu ngư thì sẽ không khóc nữa.”
Mèo đen chui vào lòng Thích Ẩn ngủ, Thích Ẩn ôm nó, giơ tay lên lau mặt, đoạn nói: “Ta đỡ hơn nhiều rồi, ca à, không sao đâu.” Hắn nằm thẳng, nhìn những chú cá bay lượn trên đỉnh đầu mình, sau đó nói, “Ca ơi, ta gặp cha ta rồi, ông ấy là một người rất tốt. Ta rất hối hận lúc trước đã gọi ông ấy là cẩu kiếm tiên, ông ấy không chó chút nào, thật đấy. Nếu ngày mẹ sinh ta ra, ông ấy về nhà, nhất định sẽ là người cha tốt nhất trên đời này.”
Không nói thì thôi, càng nói càng đau lòng, nước mắt cứ rơi lã chã như mấy hạt đậu lớn, men theo khóe mắt chảy ướt tóc mai. Thích Ẩn dùng cánh tay che hai mặt mình, mím môi khóc hức hức. Phù Lam dịch sang, xoay người Thích Ẩn qua, nâng đầu hắn lên để hắn gối lên cánh tay phải của mình, tay trái nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Khi còn bé cũng là như thế này, Phù Lam ngủ cùng một giường với hắn, ban đêm hắn ầm ĩ không chịu ngủ, đá chăn lung tung, oang oang nói chuyện mãi, Phù Lam sẽ vỗ nhẹ hắn, người hắn mềm lắm, như vỗ bông vậy. Giờ hắn trưởng thành rồi, cơ thể rắn rỏi hơn rất nhiều, song Phù Lam vẫn nhẹ nhàng, sợ làm đau hắn.
“Ca, ta đau lòng.” Thích Ẩn nói.
Phù Lam sờ sờ ngực hắn, đoạn nói: “Xoa xoa.”
“Ngực con trai không được sờ bậy, ca à.” Thích Ẩn oán trách nhìn y.
Phù Lam thu tay, “Xin lỗi.”
“Bỏ đi.” Thích Ẩn thở dài, “Ca ơi, lão quái bảo rằng hắn muốn thân xác của ta.”
“Không cho,” Phù Lam ôm chặt hắn, “Tiểu Ẩn là của ta.”
“Yên tâm, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền,” mèo đen lẩm bẩm, “Cho dù đánh không lại cũng phải gỡ ít bộ phận trên người hắn, để hắn không chiếm hời.”
Thích Ẩn ôm chặt mèo đen, đoạn nói: “Ta sẽ luyện kiếm thật tốt, chờ hắn đến chúng ta sẽ cùng đánh. Cha ta cũng thật là, sao không đặt tay lên đầu ta rồi truyền công như trong tiểu thuyết ấy nhỉ.”
Mèo đen không trả lời, mí mắt díu lại, bắt đầu ngáy khò khò.
“Ca,” Thích Ẩn gọi một tiếng, sau đó chẳng nói gì cả, hắn trầm mặc hồi lâu mới khẽ thì thầm, “Ta rất nhớ huynh.”
Phù Lam sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn. Trong bóng chiều u ám vây quanh chiếc giường, ánh mắt của thiếu niên ấy vừa buồn bã vừa bi thương. Lúc hắn im lặng không nói lời nào luôn mang vẻ cô độc bi ai, tựa như đứa trẻ đi lạc không tìm thấy đường về nhà.
Thích Ẩn nhích về phía trước, vùi mặt vào lồng ngực Phù Lam, rầu rĩ nói: “Lúc ở thần mộ rất nhớ huynh, lúc giết cha ta mang dáng hình con nhện khổng lồ nhớ huynh, lúc xem hồi ức của cha ta trong vòng lưu ly cũng nhớ huynh. Ca à, ta nhớ huynh nhiều lắm.”
“Ta cũng nhớ đệ, Tiểu Ẩn.” Phù Lam ôm lấy hắn.
“Huynh nói dối, huynh không nói tiếng nào đã chạy mất tiêu, dẫn Miêu gia nhảy xuống Huyền Không Giai mà chẳng nói với ta gì cả. Huynh dẫn theo Miêu gia mà không dẫn ta theo.”
Phù Lam muốn giải thích, nhưng miệng y vụng về quá, suy nghĩ cả buổi trời cũng không biết nên nói gì, cứ cảm thấy càng nói đệ đệ sẽ càng tức giận, cuối cùng đành chán nản cụp mi rằng: “Xin lỗi.”
Hai người không ai nói gì nữa, trong phòng im ắng, ánh trăng lướt qua mái hiên cong chui vào cửa sổ giấy, tựa như gợn nước lạnh lẽo lan tràn trên nền gạch lạnh giá dưới đất. Thích Ẩn mở mắt ra, nói: “Ca, ta buồn quá ngủ không được.”
“Hát cho đệ nghe nhé.” Phù Lam nói.
“Hát gì?” Thích Ẩn hỏi, trong lòng bất giác liên tưởng, đừng bảo là “Ân tình bên dưới thần án” nhé?
“Vào ngày trăng tròn ở Ba Sơn, có một tiếng sáo văng vẳng trong gió, tương truyền là do một đại vu để lại.” Phù Lam sờ sờ mái tóc mềm mại trên đầu hắn, “Khi còn bé hay hát cái này ru đệ ngủ.”
Thích Ẩn gật gật, sau đó nhắm mắt lại. Giai điệu khe khẽ vang lên bên tai, giọng của Phù Lam vừa trầm vừa nhu hòa, điệu hát ấy ngân nga quyến luyến như người kể lại những nỗi nhớ vô tận. Trong lòng Thích Ẩn xót xa, đôi lúc lại tĩnh lặng, tựa như nhìn thấy được trăng tròn ở Ba Sơn, ánh trăng mù mịt như một lớp tuyết mỏng. Giữa giai điệu lưu luyến ấy mơ màng nghe được tiếng chân của Bạch Lộc, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Thích Ẩn ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, vừa tờ mờ sáng Thích Ẩn đã đến tiểu viện của Chung Cổ Sơn tìm Phương Tân Tiêu. Nàng nói con sâu kia rất có thể là con bướm đêm mà Vu Úc Ly gieo lên người nàng. Nếu không sao Vu Úc Ly lại nắm rõ trong lòng bàn tay những chuyện xảy ra trong thần mộ như vậy, nhất định là con bướm đêm đó có liên quan tới hắn. Lúc gặp nhau, sắc mặt của Phương Tân Tiêu tuy còn trắng bệch như giấy, nhưng chỉ hơi ốm yếu chút thôi, không sao cả. Thích Ẩn muốn đảm bảo không có việc gì lớn nên bắt mạch cổ tay nàng thử. Phương Tân Tiêu đỏ mặt nói: “Ẩn sư huynh, cảm ơn huynh đã quan tâm muội như thế.”
“Đều là sư huynh muội với nhau, khách khí làm gì, việc nhỏ thôi mà.” Thích Ẩn cười.
Phương Tân Tiêu vê góc áo do dự hồi lâu, sau đó lấy một chiếc khăn tay màu trắng được gấp gọn gàng trong ngực áo ra, đặt vào tay Thích Ẩn.
“Ồ, muốn đưa cho ca ta hả?” Thích Ẩn không thèm nhìn, nhét vào túi càn khôn.
“Không phải!” Gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Phương Tân Tiêu đã hoàn toàn đỏ bừng, “Lúc ở thần mộ, yêu mặt người, điện kén người, Ẩn sư huynh đã cứu muội hai lần. Sau đó chuyện ở bí điện… huynh cũng không trách muội, còn quan tâm vết thương nhỏ này của muội. Cái này là cảm ơn huynh, tặng huynh đó, đừng chê nha.”
“Tặng ta?” Thích Ẩn sửng sốt, đoạn nói, “Không cần đâu, ta có khăn tay rồi, ca ta thêu cho ta.” Thích Ẩn bèn trả lại khăn cho nàng, sau đó lấy khăn thêu chú cá nhỏ của mình ra cho nàng xem, vẻ mặt vô cùng tự hào, còn có ý khoe khoang, “Coi nè, tay nghề ca ta không tệ đúng không.”
“…” Phương Tân Tiêu ngơ ngác nhìn chiếc khăn kia, sau đó nói, “Thêu còn đẹp hơn cả muội nữa.”
“Đúng rồi, muội cố gắng một chút, bình thường luyện nhiều vào là có thể sánh kịp ca ta à.” Thích Ẩn cổ vũ nàng.
Phương Tân Tiêu nhìn hắn một cái, sau đó chẳng nói chẳng rằng đã xoay người chạy đi. Lúc gần đi hốc mắt nàng đỏ ửng, hệt như muốn khóc. Chuyện này là sao hở? Thích Ẩn đứng đực ra tại chỗ, không hiểu gì cả. Con gái đưa khăn… Gượm đã, lẽ nào là có ý đó sao? Nhưng không phải nàng ấy thích ca hắn à? Di tình biệt luyến* ư? Còn… chuyển sang hắn nữa! Thích Ẩn bỗng ngộ ra. Mười tám năm nhân sinh cuối cùng cũng có con gái thích hắn rồi! Thích Ẩn vô cùng xúc động, đáng tiếc nhân duyên lỡ bước, hắn đã là một tên đoạn tụ.
*Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó không yêu người đó nữa mà chuyển sang yêu người khác.
Hắn gấp chiếc khăn tay của Phù Lam rồi cất vào áo, sau đó xoay người đi tìm Thanh Thức. Căn phòng lớn sáng sủa của ông rộng mở, lúc đi vào đã thấy Phù Lam và Diệp Thanh Minh đang ở đó. Ca hắn ngồi trên giường La Hán chơi dây, trước mặt còn bày mấy thứ linh tinh như khóa Khổng Minh này nọ. Đều là do mấy tiền bối tiên sơn đưa, nói là mấy thứ này bổ ích cho trí thông minh, thích hợp cho ca hắn chơi. Thích Ẩn cạn lời, len lén nhìn ca hắn, còn thấy y vùi đầu chơi rất mê mệt.
Hắn nói chuyện con bướm đêm cho Thanh Thức nghe, ông trầm ngâm hồi lâu, sau đó lấy một quyển trục từ trong tay áo ra, đoạn nói: “Đây là tất cả manh mối của con yêu bướm kia trong những năm gần đây mà vi sư tìm được, chủng loại của yêu bướm trên đời này rất phức tạp, nhiều không kể xiết, nhưng chỉ cần là yêu thì khát máu như nhau cả. Nếu con nói Phương Tân Tiêu trúng con yêu bướm này mà lông tóc không tổn hại gì, vậy khác với thứ mà năm xưa ta gặp rồi.”
Thích Ẩn nhìn về phía Diệp Thanh Minh, do dự nói: “Sư thúc, người có muốn kiểm tra cơ thể mình không, biết đâu lão quái cũng gieo yêu bướm lên người của người đó.”
Diệp Thanh Minh xua tay, “Dừng ngay, trên người ta không có thứ đó đâu. Nếu ngươi không tin ta có thể lột sạch ra cho người nhìn.” Giọng điệu của hắn không được tốt lắm, lúc nói ra hình như hắn cũng cảm nhận được, sau đó bình tĩnh lại mới nói tiếp, “Sư điệt, không phải ta không tin ngươi. Nhưng ngươi nói yêu bướm đêm là sư huynh ta nuôi, ngươi có tận mắt thấy không? Nếu ngươi đến phủ Thường Châu hỏi thăm chắc chắn sẽ không nghe được một lời nói xấu nào về huynh ấy cả. Sư huynh đệ chúng ta ở chung mười mấy năm, huynh ấy là người như thế nào chả lẽ bọn ta không biết? Giờ ngươi cứ luôn miệng nói huynh ấy là lão quái kia, chỉ là lời nói phiếm diện thôi. Lão quái kia quỷ kế đa đoan, biết đâu chừng hắn giả dạng thành sư huynh thì sao.”
Nếu không phải chính miệng cái tên Vu Úc Ly đó nói “Ta muốn lấy thân thể của ngươi” thì Thích Ẩn cũng không tin hắn là lão quái giết người không chớp mắt. Hắn ta ở Phượng Hoàn mười mấy năm, đúng là rất khó thuyết phục người của Phượng Hoàn Sơn rằng dáng vẻ ôn hòa lương thiện của hắn bao năm qua đều là diễn kịch. À không, hắn vốn không hề diễn kịch. Hắn có thể nở nụ cười ấm áp như gió xuân tháng tư với ngươi, nhưng cũng có thể dùng phương thức tàn nhẫn nhất đoạt mạng ngươi chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Thích Ẩn cũng không đôi co làm gì, chỉ nói: “Sư thúc nói đúng, là con đoán mò.”
“Tất nhiên rồi,” Diệp Thanh Minh cười, “Ta không muốn đổ oan cho người tốt.”
Nhưng Thích Ẩn vẫn kiên trì muốn kiểm tra cơ thể Diệp Thanh Minh, Diệp Thanh Minh gật đầu đồng ý, bèn theo Thanh Thức ra phía sau bức bình phong cởi quần áo. Thích Ẩn quay đầu nhìn thì thấy Phù Lam đang ngồi bên cửa sổ xem bức họa của yêu bướm. Thanh Thức kiểm tra Diệp Thanh Minh xong, xác nhận không có chỗ nào bất thường mới bước ra nói: “Những loài bướm đêm lão phu biết đều ở trên đó, bướm chỉ vàng ở biên thùy Tây Nam, bướm mặt quỷ dạ quang thường thấy trong núi, còn có con này,” ông chỉ vào một con bướm đêm đậu trên bầu rượu hồ lô giữa bức tranh, nhìn kỹ một chút thì thấy dường như con bướm này có vẻ mặt say mê, “Lão tặc này là bướm đêm trong cấm địa của Phượng Hoàn chúng ta, đạo hạnh hơn hai trăm tám mươi năm, còn biết hát Thử Lai Bảo[1] nữa. Lão phu từng hỏi nó rằng lũ yêu quái bướm đêm ở Giang Nam là tộc nào của nhà bướm chúng nó.”
[1] Thử Lai Bảo là một điệu hát dân gian truyền thống của Trung Quốc.
“Nó nói thế nào?” Thích Ẩn hỏi.
“Chưa từng thấy, chưa từng nghe.” Thanh Thức nói.
Hắn quay đầu nhìn Phù Lam, y đang xem mê mẩn, Thích Ẩn hỏi: “Ca, huynh có phát hiện gì không?”
“Trông quen mắt.”
Phù Lam chỉ vào một con bướm đêm trên bức tranh, đôi cánh của nó có năm màu rực rỡ, điểm xuyết hai đốm mắt cong cong, giống một khuôn mặt tươi cười không có mũi miệng, để lộ một vẻ tà tính vô cớ, rất giống loại mà cha Thích Ẩn gặp phải.
“Có phải huynh từng gặp ở đâu rồi không, Nam Cương? Giang Nam?” Thích Ẩn ngồi xuống hỏi. Ca hắn đến từ Nam Cương, sau đó đi qua Giang Nam, rất có khả năng đã từng gặp con bướm đêm này rồi.
Phù Lam lắc đầu nói: “Không phải.”
“Ồ? Hay là chỗ khác, hồ nước cổ Vân Mộng? Chẳng phải huynh và Miêu gia đến đó để ghi chép chữ Kim Thác sao?”
Phù Lam vẫn lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt. Y cố gắng suy nghĩ một hồi, đoạn nói: “Không nhớ lắm.”
Thích Ẩn nhìn ca hắn, sau đó nhớ tới bộ xương trong điện Bạch Lộc. Vu Úc Ly nói ca hắn không có cha mẹ, rốt cuộc là có ý gì? Giữa ca hắn và Vu Úc Ly có quan hệ gì? Chắc bộ xương kia không phải là chính Phù Lam đâu nhỉ?
“Người đó,” Phù Lam cụp mắt vuốt ve yêu bướm trên bức tranh, “Hắn có quan hệ với ta.”
“Ca, huynh muốn tìm hắn sao?” Thích Ẩn hỏi.
Phù Lam gật gật, “Tìm hắn, hỏi hắn ta là ai,” y nâng mi mắt lên nhìn Thích Ẩn, vẻ mặt hờ hững, “Sau đó giết hắn.”
———