Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Gả Ma tác giả Dương Tố

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Thị.

Đi qua một chặng đường trên núi rồi thêm một chặng đường dưới biển, cuối cùng cũng đã đến được ranh giới Nam Cương. Lấy tay che mắt nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt là núi cao sừng sững kéo dài, địa hình ngọn núi trông như con rồng đang nằm, nhấp nhô kéo dài không có điểm dừng. Bọn họ ngự kiếm đi qua dòng sông Gia Lăng, dòng nước màu xanh mai cua phản chiếu màu trời mang sắc xanh tương tự, cỏ tranh cùng cây ngải cứu đang đung đưa bên bờ biển. Mặt trời to tròn đỏ rực mọc lên từ nơi xa xăm, chiếu sáng muôn núi ngàn sông. Cửu đầu điểu kêu la bay ngang qua người bọn họ, bầy yêu quái tập kích bất ngờ ở bên trong núi, khiến cho lũ chim bay tán loạn một góc trời. Trong lòng Thích Ẩn toàn cảm giác hiếm lạ, một tay ôm eo ca hắn, một tay ôm mèo đen cẩn thận từng li từng tí cúi đầu nhìn xuống dưới.

Hắn đã từng nghe qua cái tên Nam Cương này từ rất lâu rồi, đây là một vùng đất bị yêu quái chiếm giữ. Nghe nói nơi này khí độc lan tràn, khắp núi đồi đều là cánh rừng hoang dã đã sinh trưởng trong suốt hàng nghìn hàng trăm năm, trong núi có vô số đầm lầy nơi có những loài muỗi, ruồi, kiến chuyên hút máu người sinh sống. Cho dù là yêu quái hay là người, một khi đã rơi vào thì sẽ biến thành một tấm da khô quắt chỉ trong chớp mắt. Đi về hướng tây nam chính là Thập Vạn Đại Sơn của Nam Cương, ngang dọc toàn là núi và hang, thác nước chảy với tốc độ nhanh vô cùng, có vài chỗ ngay cả yêu quái cũng không đi đến đó. Bên trong có hố trời Cửu Cai, nhìn từ trên cao xuống trông cứ như một con mắt khổng lồ đen thùi. Sâu đến mức không thể đo được, nhìn cũng không thấy được đáy. Ma đao của Vi Sinh Nguyên cắm ở biên giới, kết giới bao phủ, có tu thành yêu quái mang pháp lực cao thâm thì cũng không cách nào bước qua được.

Trước tiên bọn họ quay về Hoành Sơn để nghỉ ngơi chỉnh đốn. Nơi đây là lãnh địa của Phù Lam, nhóm yêu quái Nam Cương mọc lên như nấm mọc sau mưa, chúng chia thành những địa bàn khác nhau, các bên thường hay chinh chiến. Thực ra đối với Thích Ẩn mà nói thì cứ như hắc bang đánh đập nhau để tranh giành địa bàn vậy. Hai năm trước Phù Lam chặt đầu của ma long Vi Sinh Nguyên rồi trở thành cộng chủ yêu ma, yêu quái bèn lấy Hoành Sơn tặng cho Phù Lam. Nghe đâu cho đến tận bây giờ, lãnh địa của Phù Lam vẫn chưa có bất kì con yêu ma nào dám đến khiêu chiến. Đương nhiên cũng có thể là do Hoành Sơn quá nhỏ, mấy tên thủ lĩnh kia không thèm để ý đến làm gì.

Thích Ẩn cũng không ôm hy vọng gì với hoàng cung của Phù Lam, Phù Lam nghèo như vậy, gì mà cung thành lầu cao, binh lính yêu quái hầu hạ, mười phần thì có tới tám chín phần là không có nổi một thứ gì cả. Sự thật đã chứng minh Thích Ẩn đoán không sai, hắn xách tay nải đứng trước một thôn trại toàn là nhà sàn. Thôn trại đứng sừng sững ở giữa chừng Hoành Sơn, hiên nhà làm bằng ngói màu xanh, hành lang gỗ sam cong cong đi về hướng lan can đứng ngay sát nước. Địa hình rất dốc, từng tầng của nhà sàn chồng chất lên nhau, giương mắt nhìn một cái, lầu tre ở phía trên giống như là xây trên đỉnh đầu của của căn nhà tre ở bên dưới.

Vừa bước vào thôn trại, đập vào mắt là một dãy túp lều làm bằng vải thô, bên dưới mỗi túp lều đều có một cái lu, phía trên dựng hai tấm gỗ dài. Đây là nhà xí do mèo đen bố trí để yêu quái ở trong làng đỡ phải đi vệ sinh lung tung.

Phù Lam kéo Thích Ẩn vào trại, bọn họ bước qua bậc thềm đá vôi vừa hẹp vừa dốc, hai bên toàn là nhà sàn cao sừng sững. Bên trên có đủ loại yêu quái lớn nhỏ đang thò đầu ra nhìn, còn có người dắt cả gia đình ra ngồi xổm trên mái nhà, cảm thấy vô cùng mới mẻ nhìn về phía Thích Ẩn.

“Đó là người phàm sao? Hắn là giống đực hay giống cái vậy?”

“Mẹ ta nói ngực bự, mông vểnh thì là giống cái, mông của hắn vểnh vậy, chắc chắn là giống cái.”

Thích Ẩn: “…”

Nhà sàn của Phù Làm nằm ở chỗ cao nhất, tổng cộng có ba tầng, xây theo kiểu yết sơn đỉnh[1], chân vểnh mái cong, dưới mái hiên còn treo đèn lồng đỏ cũ kĩ. Ở ngay chính giữa là nhà chính, phía trong có một cái lò sưởi tối hù, hai bên là chỗ để ngủ cùng với một chiếc thang gỗ từ lầu hai dẫn thẳng đến chỗ đường đá. Lầu thấp nhất dùng để nuôi gà, vịt, tấm hàng rào bện bằng trúc đá, bên trong toàn là rơm rạ. Phù Lam đẩy hàng rào ra nhìn tới nhìn lui rồi nói: “Gà con, vịt con đâu mất tiêu rồi.”

[1]Yết Sơn Đỉnh (歇山顶): một kiểu kiến trúc phần mái của cung điện. Kiểu này phần mái có tổng cộng 9 đường gờ nóc, gồm 1 gờ chính ở giữa gọi là “chính tích” 正脊, 4 gờ nhỏ hai bên gọi là “thuỳ tích” 垂脊 và 4 gờ nhỏ nối tiếp gọi là “thương tích” 戗脊, vì thế kiểu kiến trúc này còn được gọi là “cửu tích đính” 九脊顶. Do bởi từ 2 đầu của gờ giữa chạy xuống mái, đến giữa thì gãy khúc chia làm 2 phần “thuỳ tích” và “thương tích”, giống như nghỉ một lúc cho nên có tên gọi là “Yết sơn đính” (Yết 歇 có nghĩa là nghỉ).



“Gà con, vịt con gì cơ?” Thích Ẩn hỏi.

“Ca ngươi nuôi đấy.” Mèo đen nói, “Chắc là bị đám phụ nữ kia ăn rồi, suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, ăn đến nỗi lông cũng không còn lấy một cọng. Ngươi xem tướng mạo quỷ nghèo này của ca ngươi đi, là do bị đám phụ nữ kia ăn chực đến nỗi nghèo mạt rệp đấy.” Đang nói thì mèo đen bò lên lan can nằm, bộ lông đen bóng phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nó nói, “Cũng được đấy, nếu không nuôi nổi hai người chúng ta nữa thì kêu ca ngươi cài một ngọn cỏ lên đầu, sau đó ra chợ bán thân, phú bà ở chốn trần gian các người thích kiểu mặt trắng ngốc nghếch như thế này mà.”

Mèo đen nói nhóm phụ nữ kia là hai mươi tám yêu cơ của Phù Lam. Mặc dù Phù Lam không hề xem bọn họ là vợ, nhưng mấy ma nữ xinh đẹp này vẫn nương nhờ vào việc Phù Lam nuôi dưỡng họ. Thích Ẩn vô cùng tò mò về nhóm yêu cơ này của y, mèo đen nói bọn họ có động tiên của mình, rải rác khắp mọi ngóc ngách bên trong Hoành Sơn, chứ không sống ở trong làng.

Có người nói nhóm yêu cơ này của Phù Lam người nào người nấy đều nghiêng nước nghiêng thành. Có một người thiếp tên là Lưu Đề, đẹp đến nổi trông cứ như tiên trên trời hạ phàm, từng có hai tên thủ lĩnh yêu tộc đánh nhau tàn nhẫn vì ả, xém chút nữa là khơi dậy trận đại chiến yêu quái lần thứ hai. Có thể nói Phù Lam chính là Liễu Hạ Huệ chuyển kiếp, được loại nhan sắc đẹp tuyệt trần như vậy vây xung quanh mà vẫn có thể như lão tăng già nhập định, mặt không hề đổi sắc. Có lúc Thích Ẩn thật sự nghi ngờ có phải y không cứng được hay không.

Phù Lam xách giỏ đi chợ mua gà vịt, để Thích Ẩn tự tìm gian phòng để ở. Yêu quái ở Nam Cương đa số đều hung tàn khát máu, một người phàm như Thích Ẩn thật sự không hề an toàn chút nào cả. Mèo đen dặn đi dặn lại rằng hắn không được rời khỏi Hoành Sơn dù chỉ nửa bước, nếu không sẽ lo lắng cho mạng sống của hắn. Thích Ẩn gật đầu lia lịa, đi đường suốt mấy ngày liền chưa từng dừng lại, eo mỏi chân đau, căn bản là hắn cũng không có đi đâu được. Hắn chọn đại một gian phòng, quét dọn sơ sơ cho sạch sẽ, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ ngay tắp lự. Tiếng chim líu lo bên ngoài cửa sổ, khung cảnh non xanh nước biếc trông rất đẹp đẽ. Mí mắt của Thích Ẩn đánh nhau túi bụi, buồn ngủ đến nỗi mắt mở không lên, chỉ trong chốc lát đã ngủ say.

Trong lúc mơ màng, một mùi thơm ngọt ngào bỗng ùa đến, Thích Ẩn mơ màng mở mắt ra. Sắc trời âm u nhá nhem tối, trong phòng tối đen như mực, Phù Lam đang chống tay hai bên, cúi đầu nhìn xuống Thích Ẩn. Thoạt nhìn Phù Lam không giống bình thường cho lắm, thường ngày y nói năng thận trọng, lúc nào cũng mang bộ dạng mặt mày ngu ngơ, nhưng giờ đây khuôn mặt lại tràn trề sức sống, trong mắt như tích trữ cả một vũng nước xuân, dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy xương ở bên trong cơ thể.

Đây nhất định là mơ, Thích Ẩn đang mộng xuân.

Hắn nghĩ hắn tiêu đời thật rồi, không biết là kể từ lúc nào, giấc mộng xuân của hắn mãi mãi không thể tách rời khỏi Phù Lam. Hắn không thể ngủ chung một giường với y, bởi vì mỗi lần tỉnh lại trong trạng thái cương cứng, quay đầu nhìn thấy ca ca đang ngủ say ở bên cạnh khiến cho hắn cảm thấy rất xấu hổ. Tên ngốc Phù Lam này, có làm sao thì y cũng sẽ không ngờ rằng đệ đệ ở bên cạnh đang làm chuyện đó với y trong mơ.

Phù Lam ở trước mắt dùng ngón tay phác hoạ hình dáng gò má của hắn, móng tay lạnh buốt gãi nhẹ lên da mặt hắn. Móng tay có hơi sắc, Thích Ẩn cảm thấy Phù Lam nên cắt móng tay rồi.

“Ta đói rồi.” Hơi thở hổn hển của Phù Lam phà lên da mặt hắn, “Ta có thể ăn sạch đệ chứ?”

Miệng hơi hôi, Thích Ẩn nghĩ, nhưng không sao cả, chỉ cần là ca hắn, chuyện gì hắn cũng có thể nhịn được.

“Ăn chỗ này trước.” Đầu ngón tay trắng trẻo sạch sẽ của Phù Lam đè lên ấn đường của hắn, sau đó chậm rãi di chuyển xuống dưới, “Ăn tiếp chỗ này, cuối cùng ăn…” Đầu ngón tay quét qua hầu kết, men theo cổ hướng xuống dưới rồi trượt xuống ngực của Thích Ẩn, mọi nơi trên cơ thể hắn được đầu ngón tay lướt qua đều run lên bần bật, tim của Thích Ẩn sắp mềm nhũn ra rồi. Cuối cùng ngón tay dừng lại ở vị trí phía trên bụng dưới, Phù Lam bày ra ánh mắt mê hoặc, nơi khoé mắt tràn ngập ý cười, “Chỗ này.”

Thôi được, dù sao cũng là nằm mơ, có làm gì thì cũng chẳng phạm pháp. Trong lòng Thích Ẩn vừa ngang ngược xong, hắn liền giơ tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người bên trên mình. Trong khoảnh khắc ấy, một tia chớp dữ tợn như con rắn trắng lướt qua phía chân trời, đi cùng với tiếng sấm nổ vang dội nơi cuối trời, cả đất trời bỗng chốc sáng bừng lên, chiếu sáng gương mặt của kẻ đối diện. Thích Ẩn giật cả mình, bất chợt nhìn rõ được thứ đang cưỡi trên người hắn, ngay lập tức bị dọa đến mất hồn mất vía.

Đó là một con hồ ly lông lá xồm xàm có vẻ mặt vui cười cực kỳ giống mặt người, cặp mắt xanh mờ nhạt xếch lên đang nhìn chằm chằm hắn không hề chớp mắt. Đôi chân sắc bén như dao của nó ghìm chặt bả vai hắn, nó há cái miệng rộng để lộ hai hàm răng tựa như răng cưa, nước dãi chảy ra miệng nhỏ xuống mặt Thích Ẩn.

Thích Ẩn đấm vào khuôn mặt quái dị đó của nó, sau đó la hét đến đứt hơi khản tiếng: “Quy Muội!”

Một luồng sáng như vầng trăng lưỡi liềm sắc bén xé rách khung cảnh tối tăm, Quy Muội nghe tiếng gọi bay ra, trong phút chốc cắt đứt đầu của con hồ ly kia. Máu tươi phun ào ào lên mặt Thích Ẩn, Thích Ẩn nắm lấy kiếm rồi lăn xuống giường, trước mặt là một bóng đen to lớn đang treo ngược xuống, cái bóng đó là một dải gầy gò, tay mọc khắp người, đang run cầm cập ở trên không, trông cứ như đang run lẩy bẩy. Bóng đen xoay người lại, để lộ ra gương mặt trắng bệch hung tợn dưới mái tóc bù xù.

Thích Ẩn hét lên một tiếng, đoạn lùi về phía sau, đúng lúc trông thấy con hồ ly đã nối xong đầu ở sau lưng mình, nó đang nở một nụ cười nham hiểm hung ác mà nhìn chằm chằm hắn.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh mình một lượt, trong màn đêm tối tăm nặng trĩu không biết từ bao giờ yêu quái đã tới đông nghìn nghịt, mấy khuôn mặt ma quái đều nhìn về phía hắn, dáng vẻ muốn cười nhưng không cười. Trái tim Thích Ẩn trở nên lạnh lẽo, hắn lắp ba lắp bắp mở miệng nói: “Các vị hảo hán, ta là đệ đệ ruột của Phù Lam, Đại vương của các người, các người vẫn nên đi chỗ khác tìm thức ăn đi!”

“Đại vương không phải yêu, không phải ma cũng chẳng phải người, ngươi chẳng qua chỉ là một tên phàm nhân bình thường, sao có thể là đệ đệ của Đại vương được chứ? Nhóc con.” Hồ ly cười mỉm chỉ vào mũi hắn, cặp mắt xếch xanh long lanh cong lên trông đáng sợ một cách dị thường, “Thôi đừng lừa gạt tỷ tỷ nữa, tỷ mà không vui thì sẽ tức giận đấy. Bộ dạng của ngươi không tệ, ta muốn dẫn ngươi về động tiên của ta hưởng thụ vui vẻ một phen.”

“Nữ La, chúng ta cùng nhau phát hiện đấy, ngươi không thể độc chiếm được.” Rết tinh nói.

“Các ngươi muốn sao?” Ở sau có con yêu quái hỏi.

“Làm sao?” Hồ ly tinh tên Nữ La kia thổi thổi móng tay, “Bà đây một tháng rồi chưa khai trai, đương nhiên là làm trước giết sau! Ta muốn bộ não bịp bợm của hắn, bộ phận khác thì để cho các ngươi chọn.”

Đúng lúc này, Quy Muội rạch ngang bầu trời bay tới sượt qua mặt của Nữ La, Nữ La né tránh theo bản năng, Thích Ẩn bắt được kiếm Quy Muội rồi thuận theo thế kiếm nhảy ra khỏi cửa sổ. Phía sau bỗng nổi lên cơn lốc, yêu ma la hét, bóng dáng dài ngoằng đen xì che phủ cả đỉnh đầu Thích Ẩn. Thích Ẩn không dám quay đầu lại, hắn vắt giò chạy như điên, bỗng dưng té cái ạch xuống nhà sàn, ngay lúc muốn nhấc người dậy thì một cánh tay nắm lấy cổ áo hắn xách lên. Hắn mang theo tâm hồn bị kinh động vẫn chưa bình ổn lại mà ngước mặt lên, vừa lúc trông thấy Phù Lam xách cái giỏ được phủ bởi vải thô hình hoa nhí đang nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực.

Lũ yêu quái từ trong cửa sổ nhảy ra, vừa nhìn thấy Phù Lam liền dừng lại ngay lập tức. Hồ ly tinh bày ra dáng vẻ yêu kiều chải chuốt lại đầu tóc, đoạn ném một ánh mắt quyến rũ về phía Phù Lam, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Lang quân, chàng quay về rồi!”

“…” Mẹ bà nó, hoá ra một bầy này là yêu cơ của ca hắn. Thích Ẩn cảm thấy tuyệt vọng thay y, vốn nghĩ yêu cơ ở vùng Nam Cương tốt xấu gì thì cũng là tiêu chuẩn cỡ như tiểu Lan Tiên, không ngờ lại là một đám mang dáng vẻ quái gở như thế này!

Trên mái hiên ngói xanh của nhà sàn rơi xuống một sợi lông cánh rực rỡ của cửu đầu điểu, chín cái đầu tròn vo khác nhau mang theo gương mặt trang điểm của phụ nữ, trong miệng hu hu kêu loạn hết cả lên: “Lang quân, lang quân! Chàng chịu quay lại rồi, Cửu Nhi nhớ chàng chết đi được!”

“Lang quân, con trai lớn cũng nhớ chàng, bao giờ chàng động phòng với thiếp đây!” Một cái đầu chim kêu lên.

“Nói dóc cái mẹ gì đấy, lang quân mà muốn động phòng thì cũng là động phòng với ta trước!” Một cái đầu khác giận tím cả mặt, nó bĩu môi một cái, sau đó biến ra một cái mỏ chim hoàn chỉnh rồi cúi đầu mổ qua chỗ kia. Chín cái đầu lập tức rối loạn thành một mớ bùi nhùi, hai bên chửi rủa nhau, mổ đến mức lông chim bay tứ tung. Chín cái cổ do đánh nhau loạn xạ mà buộc lại một chỗ, cột thành nút chết, sau đó con chim quái dị kia lắc qua lắc lại rồi lăn lông lốc từ trên hiên nhà xuống.

Mèo đen ngồi xổm ở bên cạnh Phù Lam, nó mang một tâm thái nhìn riết thành quen đối với tình cảnh này, bộ dạng uể oải ngáp một cái.

Thích Ẩn: “…”

Phù Lam ở bên cạnh Thích Ẩn ngửi ngửi, đoạn nói với hồ ly tinh: “Ngươi đã chạm vào đệ ấy sao?”

Nữ La bĩu môi nói: “Chẳng phải lang quân mang nhóc con này về làm quà cho bọn thiếp sao? Lang quân à, thiếp biết ngay là người thương bọn thiếp nhất, trở về từ chốn trần gian xa xôi còn mang theo nhóc con khôi ngô như vậy cho bọn thiếp hưởng dụng…”

Ả còn chưa dứt lời, một đường kiếm sáng chói lướt qua trong chớp mắt, cơ thể ả bỗng chốc cứng lại, đao Trảm Cốt chọc thủng đầu ả rồi ghim chặt ả lên thân cây.

“Tiểu Ẩn là của ta, các ngươi không được chạm vào.” Phù Lam nói, “Lần sau mà còn chạm vào đệ ấy, ta sẽ giết sạch lũ các ngươi.”

Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, con rết tinh với tay chân run rẩy loạn xạ liên tục kia cũng không cử động nữa. Mèo đen ho nhẹ một tiếng, nói: “Tên ngốc, Lưu Đề mang thai rồi.”

Thích Ẩn giật mình, hắn giương mắt nhìn qua bên đó, giữa bầy yêu ma có một người phụ nữ bụng to bước ra phía trước cùng với cái đầu heo mập ú đang thò ra từ cổ ả. Ả hoá thành hình người, mặc một chiếc áo choàng Tương Phi màu vàng, tiếc là thuật biến hình không đến nơi đến chốn, để lại cái đầu heo nhô ra ở trên cổ. Cái bụng tròn vo cứ như bị đầy hơi, áo choàng kéo căng đến chật ních trông có vẻ như sắp sinh đến nơi. Đây chính là Lưu Đề – yêu cơ đẹp nhất Nam Cương sao? Thích Ẩn nhìn mà câm nín.

Heo mẹ mang thai bốn tháng thì chuyển dạ, khi Lưu Đề này mang thai, Phù Lam không hề ở Nam Cương. Heo mẹ sinh con một bào thai có thể sinh mười mấy hai chục đứa, Thích Ẩn xấu hổ toát cả mồ hôi, trên đầu ca hắn đội một cái mũ xanh lè rồi.

Mèo đen hỏi: “Đứa bé trong bụng ngươi làm sao mà có?”

Lưu Đề thẹn thùng cúi đầu, nàng vuốt ve cái bụng tròn xoe của mình, nói: “Bốn tháng trước, thiếp mơ thấy bệ hạ cưỡi mây đến, thiếp đề ra chuyện giường chiếu, bệ hạ chấp thuận, hôm sau tỉnh dậy thiếp đã có mang. Chắc hẳn là trong mộng cảm nhận được cái thai, nên mới mang thai con của bệ hạ.”

Lời nói xằng bậy này ai sẽ tin chứ, rõ ràng là lừa gạt đàn ông, Thích Ẩn đỡ trán.

Phù Lam bước lên phía trước, đoạn cúi người ngồi xổm xuống ngay trước mặt Lưu Đề. Lưu Đề rõ ràng co rúm lại một lát, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Yêu cơ ở xung quanh đều im như thóc, lặng lẽ lùi về sau, bên cạnh Lưu Đề bỗng chốc chỉ còn lại một khoảng trống, ả đứng giữa run lập cập, giống như con gà đóng băng trong gió rét. Phù Lam thò tay ấn lên bụng của ả, Lưu Đề hoảng sợ không thôi, nói với giọng điệu đau thương: “Bệ hạ…”

“Chúng đang cử động.” Phù Lam bỗng nói.

Lưu Đề sửng sốt, sau đó gật đầu tới tấp rồi nói: “Chắc là các tiểu hoàng tử biết bệ hạ đến nên vui mừng đến mức lăn lộn đấy.”

Phù Lam nghiêng đầu ngây ngốc nhìn một hồi, sau đó quay đầu hỏi Thích Ẩn: “Tiểu Ẩn, đệ có thể sinh con cho ta chứ?”

“…” Thích Ẩn cạn lời, nói, “Ta là nam đấy, nam không sinh con được đâu.”

“Vậy ta có thể sinh cho đệ chứ?”

“Không thể! Huynh cũng là nam.” Thích Ẩn đỡ trán.

Trông Phù Lam có vẻ rất chán nản, y bước tới bỏ cái giỏ vào trong lòng Thích Ẩn.

Thích Ẩn vén lớp vải hoa nhí lên, một con gà con đang ngửa đầu há cái mỏ màu vàng nhạt nhìn hắn kêu líu ríu. Lông của bọn chúng ngắn ngủn xù xù, làm ổ chung với nhau, màu vàng óng ánh giống như những củ khoai tây. Phù Lam chọc chọc cái đầu tròn vo của một con gà con, nói với Thích Ẩn: “Tặng cho đệ.”

Gà con cứ líu ra líu ríu, lanh lảnh như tiếng sáo ngắn dồn dập. Thích Ẩn hỏi: “Chúng đang kêu gì vậy?”

“Kêu mẹ.” Phù Lam nói.

Thích Ẩn nhìn y với ánh mắt nghi ngờ, “Có phải huynh đang trêu ghẹo ta không đấy?”

“A Phù nói đấy.” Ánh mắt của Phù Lam vừa sạch sẽ vừa thuần khiết, “Gà con còn nhỏ, ngốc nghếch, chúng cho rằng đệ là mẹ của chúng.”

Được thôi, xem như lời y nói cũng hợp lý đi. Thích Ẩn ôm giỏ gà con mà tim sắp tan chảy ra luôn rồi. Hắn xoay người bỏ chúng vào trong chuồng gà làm từ những dải tre mỏng ở trong hàng rào, đút chúng uống ít nước, ăn ít hạt gạo nhỏ. Mèo đen đuổi đám yêu cơ đi, nơi này thoáng cái yên tĩnh trở lại. Mọi thứ đều được sắp xếp thoả đáng, Thích Ẩn quay về phòng thổi đèn, đêm đó mọi người đều nghỉ ngơi yên ổn. Buổi sáng hôm sau, Thích Ẩn ăn sáng xong liền đi cho gà ăn, vừa đẩy hàng rào ra thì thấy đàn gà con tội nghiệp của hắn con nào con nấy nghiêng cổ nằm liệt trong đống rơm, chết hết toàn bộ.

——
Nhấn Mở Bình Luận