*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Bảo Bảo.
Chu Minh Tàng tức cái lồng ngực, tức đến độ đau cả đầu. Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hôn quân chính là hôn quân, mọi người ở đây đang thương nghị quốc sự, còn y chỉ biết quan tâm con gà con kia! Chu Minh Tàng rút đao ra mắng: “Mẹ nó ai rảnh háng ăn no rửng mỡ đi giết gà của ngươi? Phù Lam, ngươi nói một câu đi, có lập hậu hay không? Ngươi không lập hậu, ông sống mái với ngươi!”
“Ngươi đánh không lại ta.” Phù Lam hờ hững nói.
“Ngươi khinh thường ông! Cái đồ rùa đen nhà ngươi, ngươi dám khinh thường ông!” Chu Minh Tàng sôi máu, “Ông một chọi một với mày!”
Hắn khua đao muốn xông lên, tất cả yêu quái đang ngồi nhao nhao đứng dậy cản hắn lại, Chu Minh Tàng đẩy bọn họ ra, một đám yêu quái đầu heo mặt chó té lộn nhào dưới đất, ôm nhau lăn thành một đống. Càng lúc càng có nhiều yêu quái tiến lên vây lấy hắn tận tình khuyên giải. Giữa điện loạn thành nồi cám heo, yêu quái ngồi trên nóc nhà vui sướng nhìn người khác gặp họa, còn ngại chưa đủ loạn nên cầm mấy cái nồi mẻ đập ầm ĩ. Chu Minh Tàng vất vả lắm mới dọn được đường đi, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện vương tọa long cốt trống không, nhãi ranh Phù Lam kia đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại con mèo đen đang nằm ngủ ngon lành trên đó.
Đại vương mất tích, triều nghị không giải quyết được gì. Thủ lĩnh các tộc hóa thành nguyên hình, ai cưỡi mây thì cưỡi mây, ai biến thành sương mù thì biến thành sương mù, có yêu quái tiến hóa gần tới con người hơn đôi chút thì ngồi trên xe gỗ được kéo bởi con la gầy còm, lắc lư xuống núi.
Phù Lam chẳng đi đâu cả, y về giặt đồ. Y nói mình rất bận, là vì ở nhà còn một đống đồ dơ chưa giặt. Bên khe suối nhỏ, y buộc dây phán bạc*, vòng eo nhỏ đeo chiếc thắt lưng da thuộc, cổ tay trắng trẻo không hề nhúng dưới nước kia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Còn chưa bắt đầu giặt thì đã nghe thấy một tiếng gầm giận dữ, Chu Minh Tàng hùng hổ chạy tới, sau đó đá văng cái chậu gỗ ba chân chất một đống đồ của y.
*Phán bạc: cái dây dùng để túm ống tay áo cột sau lưng cho tiện làm việc.
Phù Lam: “…”
Y phục xanh xanh đỏ đỏ bồng bềnh trong nước, nhuộm sắc một khoảng suối. Phù Lam không nói gì cả, yên lặng xuống nước vớt từng bộ lên bờ. Chu Minh Tàng tức xì khói, hung dữ nói: “Ngươi làm gì đó? Ai kêu ngươi ở đây giặt đồ!”
“Lưu Đề, Ngô Công và Cửu Đầu.” Phù Lam vừa vớt vừa nói.
Chu Minh Tàng: “…”
Tên nhóc Phù Lam này là một người quá tốt, bảo y làm gì y làm cái nấy, cho dù là nấu cơm giặt quần áo hay là chăm em bé cho người khác. Lưu Đề bắt y gánh cái danh cha của con trai ả, y cũng thừa nhận mà không hề chau mày. Nhưng Chu Minh Tàng vẫn chưa biết chuyện Lưu Đề vụng trộm, hắn cạn lời một hồi, sau đó nói: “Ngươi lập hậu cho ông! Nếu ngươi không lập hậu, bây giờ ông lập tức ăn vạ ở đây, chừng nào ngươi lập hậu mới thôi!”
Phù Lam lắc đầu nói: “Ta sẽ không cưới ả, ta không thích ả.” Phù Lam ôm quần áo bỏ vào chậu gỗ, đoạn nói: “Ta phải rời khỏi đây.”
“Rời khỏi đây?” Chu Minh Tàng sửng sốt, “Ý ngươi là sao?”
Phù Lam nói: “Ta không làm hoàng đế của các ngươi, các ngươi tìm người khác đi.”
“Mẹ ngươi, sau trận chiến yêu ma, yêu binh Nam Cương bị diệt sạch, bây giờ một yêu quái ba trăm năm đạo hạnh cũng không có, ngươi cho rằng vị trí cộng chủ yêu ma này ai muốn làm là làm ư? Ma vật hung hãn, chúng ăn thịt lẫn nhau, đồng loại tương tàn ở Cửu Cai là chuyện thường ngày. Nếu chúng nó thâu tóm Nam Cương, hậu quả không phải chuyện đùa. Vị trí cộng chủ yêu ma nhất định phải trong tay yêu tộc chúng ta! Vọng khắp Nam Cương này, chỉ có ngươi mới có tu vi đủ cao, hàng được ma vật, đàn áp hai mươi tám bộ, ngươi không làm thì ai làm?” Chu Minh Tàng cả giận, “Nếu không phải vì ông đây không đủ đạo hạnh, ông đã ngồi chễm chệ trên đó từ lâu rồi, làm gì có cửa cho tên bù nhìn nhà ngươi?”
“Nhưng các ngươi ầm ĩ quá,” Phù Lam cúi đầu giặt quần áo, “Quá phiền.”
Phù Lam nói chuyện không hề quanh co, cứ vậy mà nói toẹt ra, Chu Minh Tàng tức đỏ mặt, gương mặt run rẩy đỏ bừng như nồi nước sôi, thiếu chút nữa là chín. Chu Minh Tàng hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng bình ổn cơn tức xuống, bình tĩnh nói: “Cũng được, ông đã nhìn ra ngươi không phải một kẻ có tài trị quốc từ lâu rồi. Không sao, giờ ngươi đã có con, ông đây dốc lòng bồi dưỡng con trai ngươi là được. Ngươi chỉ cần cưới Lưu Đề, lập ả làm hậu, an phận ở Nam Cương, ông đây đảm bảo không quấy rầy ngươi, ngươi muốn giặt đồ nấu cơm nuôi gà nuôi vịt gì thì cứ làm.”
Phù Lam chỉ nói hai chữ, “Không cưới.”
Mặc cho Chu Minh Tàng hao bao nhiêu nước miếng, y cũng không thèm mở miệng, chỉ im lặng giặt quần áo. Chu Minh Tàng nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nhìn bóng lưng Phù Lam một lúc lâu, sau đó nói: “Tân nương mà ngươi nhắc tới hồi trước là ai?”
Phù Lam không để ý hắn.
Gió thổi xào xạc trong rừng trúc, lá trúc sắc bén như lưỡi dao rơi lả tả giữa hai người bọn họ, trong đôi mắt lạnh lùng của Chu Minh Tàng lóe lên sự hung ác. Con yêu quái này mang dã tâm giết vị tân nương trong lời của Phù Lam. Dường như Phù Lam cảm nhận được điều gì đó, y chậm rãi xoay đầu nhìn chằm chằm hắn, sát khí bắt đầu tụ lại xung quanh người y.
“Là con chó hoang ngươi nhận nuôi, đúng không? Lúc triều nghị ta có thấy hắn, ngươi đưa hắn đến Nam Cương, ta nghe thuộc hạ nói hắn là sủng thiếp của ngươi.” Chu Minh Tàng cười khẩy, “Ở thần mộ ông đã nhận ra ngươi đối với hắn không bình thường chút nào, tưởng đâu là huynh đệ, ai ngờ là tình nhân cơ đấy. Làm sao, cái thứ chui ra từ cục đá như ngươi cũng biết động lòng phàm à?”
Phù Lam im lặng một hồi, đoạn nói: “Ta không muốn giết ngươi.”
Ta cũng không muốn giết ngươi, Phù Lam.” Chu Minh Tàng đặt tay lên chuôi đao màu xanh, “Phàm nhân coi trọng tam cương ngũ thường[1], ngươi không nối dõi không chăm em bé được, hắn chỉ chơi đùa với ngươi, chơi xong thì vứt, sau đó cưới một người phụ nữ đứng đắn để nối dõi tông đường. Nhân gian quả thực có đàn ông kết nghĩa, gọi nhau là khế huynh khế đệ, nhưng đến độ tuổi nào đó vẫn phải thành hôn sinh con. Những lời ông đây nói đều là xuất phát từ nội tâm, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu. Ngày nào đó hắn bỏ ngươi chạy lấy người, ngươi phải làm sao bây giờ? Hoặc là,” Chu Minh Tàng cười mỉa, “Hắn có ca ca mới, ngươi làm sao đây?”
[1] Tam cương ngũ thường: tam cương: vua tôi, cha con, chồng vợ; ngũ thường: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
Phù Lam trầm mặc thật lâu, đoạn dời mắt, ngẩn ngươi nhìn dòng suối. Khe suối nhỏ chảy róc rách, từng gợn sóng lăn tăn nghiền nát ánh mặt trời chiếu xuống thành bột mịn. Gió lạnh phẩy qua mái tóc Phù Lam, y im lặng đứng đó, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề mà Chu Minh Tàng đặt ra. Một lúc lâu sau, chàng trai điềm tĩnh này cuối cùng cũng cất lời.
Giọng nói của y thật nhẹ nhàng, tựa như làn gió trên triền núi.
“Vậy ta sẽ nhốt đệ đệ lại, từ nay về sau, đệ ấy chỉ có thể gọi ta là ca ca thôi.”
Thích Ẩn ngồi xổm dưới bụi trúc chôn gà nhỏ, phong cảnh nơi đây xinh đẹp, thích hợp để đắp mồ. Hắn đào một cái hố nhỏ, bọc xác gà con bằng vải vụn thêu hoa và đặt từng con một vào đó. Đầu hố dựng một tấm biển gỗ, bên trên viết “Mộ gà con của Phù Lam và Thích Ẩn.”
Đang lúc chôn cất, một bóng người phủ xuống trước mặt, Thích Ẩn ngẩng đầu lên thì thấy Phù Lam đang ôm chậu gỗ, bên trong chất đống quần áo cao như hòn núi nhỏ. Phù Lam thấy xác gà con thì ngẩn ngơ, đoạn ngồi xổm xuống cạnh Thích Ẩn, chán nản nói: “Xin lỗi.”
“Sao thế?”
“Ta không bảo vệ tốt gà nhỏ của chúng ta.” Phù Lam cúi đầu, hai tay y đặt trên đầu gối, giống hệt một thanh niên chân chất ở nông thôn.
Thích Ẩn sờ mái đầu mềm mại của y, “Không sao, chắc là có ai đó kiếm chuyện rồi. Tàn nhẫn quá, gà con đáng yêu như vậy mà cũng không tha.”
Phù Lam cọ cọ lòng bàn hắn, khẽ hỏi: “Tiểu Ẩn, đệ sẽ nhận người khác làm ca ca sao?”
“Sao tự nhiên ta lại muốn nhận người khác làm ca ca?” Thích Ẩn ngờ vực hỏi.
Phù Lam mờ mịt nói: “Không biết.”
“…” Thích Ẩn cạn lời, mạch não của ca hắn không giống người bình thường, nói chuyện không đầu không đuôi gì cả. Hắn không để ý, cúi đầu tiếp tục chôn gà nhỏ, vừa chôn vừa nói, “Ca, huynh có để ý rằng từ ngày hai ta gặp lại, vẫn luôn là ta chăm huynh không?”
Phù Lam ngơ ngác nhìn hắn.
Thích Ẩn nâng mắt cười, ánh mặt trời tràn ngập trong đôi mắt đen láy của thiếu niên, sắc vàng rực rỡ bị nghiền nát xen lẫn bóng tối nặng nề, tựa như có một nguồn năng lượng tích cực. Dáng vẻ của hắn rất ổn, mặt mũi giống cha, song bình thường hay đứng trong góc xó, hệt như một nhành cỏ dại không có cảm giác tồn tại, dù cho người khác thấy hắn, nhưng cũng không lưu giữ được bộ dạng của hắn trong đầu. Thích Ẩn cười nói: “Ta tích cóp không được bao nhiêu đâu, tinh lực có hạn, đủ nuôi một ca ca thôi.”
Phù Lam ra sức gật đầu, dường như rất an tâm, sau đó cúi đầu không hỏi nữa.
Thích Ẩn nâng một chú gà nhỏ trong lòng bàn tay, “Nhưng ta cảm thấy có gì đó không đúng, ca à, huynh xem, trên người chúng nó không có lấy một vết thương, giống như không phải bị yêu quái giết chết vậy.”
Mèo đen không biết chui ra từ chỗ nào, “Không sai, nếu đúng là do đám quỷ đói này giết thì ngay cả cọng lông cũng không còn rồi. Lão phu có hỏi mấy người phụ nữ kia, bọn họ nói lúc trước nuôi gà vịt cũng bị thế, đột nhiên lăn ra chết. Bọn họ thấy thế thì uổng quá, chết vậy không bằng cho vào bụng, cũng coi như chúng chết có ý nghĩa.”
“Gà vịt chết hồi nào?” Thích Ẩn hỏi.
“Mồng chín tháng trước.” Mèo đen nói.
Mồng chín tháng ba, đâu phải ngày gì đặc biệt nhỉ. Thích Ẩn nghĩ mãi không ra, suy nghĩ cả buổi trời cũng không được manh mối gì, sau đó bọn họ mua một nửa rổ gà nhỏ, định hôm nay ngồi canh bên cạnh, xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Màn đêm buông xuống, đất trời chìm vào bóng tối, khắp núi chỉ có chiếc đèn lồng bát giác màu đỏ dưới hiên nhà sàn phát sáng. Phù Lam đặt tay trên lưng Thích Ẩn, linh lực chảy xuôi theo kinh mạch hắn, tiểu ngư từ từ bơi ra khỏi lòng bàn tay Thích Ẩn. Chúng vẫy đuôi trong gió, len lỏi qua khe hở giữa hàng rào và đống rơm rạ, đất trời yên tĩnh, bọn họ nghe thấy tiếng ếch nhái kêu ở nơi xa, còn có tiếng sói tru ở núi bên cạnh.
Đợi rất lâu cũng không có động tĩnh gì, Thích Ẩn chịu không nổi, giữa chừng ôm mèo đen ngủ mất. Đang ngủ say sưa, bỗng nhiên lưng bị ai đó vỗ một cái, hắn mở mắt ra thì thấy những con gà con trong hàng rào lần lượt rớt xuống rồi nằm co giật dưới đất. Nhưng xung quanh không hề có lấy một người, thậm chí một bóng ma cũng không có. Bọn họ lao ra ngoài, tất cả gà con đều chết sạch sẽ.
Thích Ẩn cúi người định chui qua hàng rào, Phù Lam cản hắn lại, bảo hắn và mèo đen chờ ở bên ngoài. Tình huống bên trong không rõ, chỗ thì chật hẹp, hai người đi vào thì chen chúc, để một mình Phù Lam vào thì tốt hơn. Một lát sau y đi ra, trong tay cầm một nắm bùn. Thích Ẩn tưởng trong đó có gì, ai ngờ nhìn kĩ thì chỉ là một vốc bùn mà thôi. Miêu gia ngửi mấy cái, vẻ mặt đăm chiêu. Chẳng lẽ đống bùn này có huyền cơ gì à? Thích Ẩn cũng chun mũi ngửi thử, ngửi cái muốn xỉu ngang. Chuồng gà này quanh năm ủ phân gà vịt, phân ngấm vào đất, bốc mùi rất nặng.
“Đất này bị sao đấy?”
“Phàm nhân các ngươi không nhạy mùi, nhưng yêu ma chúng ta mạnh hơn các ngươi rất nhiều,” mèo đen nói, “Tuy đống hôi thối này có chứa phân, nhưng trong đó có lẫn mùi xác chết mà ngươi rất khó phát hiện.”
Thích Ẩn sửng sốt, “Ý ngươi là có xác chết chôn dưới nhà chúng ta sao?”
“Không sai,” mèo đen nghiến răng, “Tên nào đấy không có mắt to gan lớn mật dám chôn xác dưới nhà chúng ta. Mùi xác ngấm đất, gà vịt nhà chúng ta hít phải nên chết sạch.”
Ông nội ơi, ai mà thiếu đạo đức dữ vậy? Tưởng tượng cảnh đêm qua ngủ trên thi thể, cả người Thích Ẩn nổi da gà, bảo sao ban đêm lại thấy lạnh đến thế. Thích Ẩn và Phù Lam đi mượn xẻng đào đất lên. Đáy sàn nhà thấp, khi đào phải cúi người xuống rất khó chịu. May mà yêu quái trong thôn ham vui, đào chưa được bao lâu đã có một đống yêu quái vây quanh xem trò, Thích Ẩn cho bọn nó tiền, nhờ bọn nó đào phụ.
Đào cả buổi trời, cuối cùng mới lôi được xác chết lên. Đó là một thi thể bé trai cháy đen đến mức biến dạng hoàn toàn. Bởi vì thế nên mùi cũng chẳng còn, chỉ có thể nhìn hình dạng mới biết được cậu là phàm nhân. Thích Ẩn kiểm tra mũi và phổi của cậu, bên trong đều đã sinh giòi, bộ dạng lại như thế, không phân biệt được là bị thiêu sống hay chết rồi mới bị đốt xác.
Kỳ lạ thật, Nam Cương là nơi yêu ma đóng chiếm, người bình thường tránh còn không kịp, sao lại có phàm nhân ở đây? Không bị yêu ma ăn thì thôi đi, lại còn bị thiêu chết.
“Là đạo sĩ lén vào Nam Cương sao?” Thích Ẩn quan sát cậu.
Nữ La chen chúc qua đống yêu quái rồi chui vào chính giữa, ngồi xổm bên cạnh chọc gương mặt cháy đen kia, “Ồ, là một tiểu mỹ nhân nè.”
“Cháy thành như vậy rồi mà ngươi vẫn nhìn ra được à?” Thích Ẩn kinh ngạc nói.
“Bà đây am hiểu nhất là đánh giá tiểu lang quân tuấn tú đó nha,” Nữ La vô cùng đắc ý, “Mỹ nhân chân chính không nằm ở tấm da mà từ trong xương kìa, cái này gọi là cốt cách mỹ nhân đó. Ngươi nhìn khung xương này xem, xương gò má gầy, ấn đường rộng lớn, hàm dưới mỹ lệ, thoạt nhìn đúng là một chàng trai tuấn tú.”
Vị tỷ tỷ này nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, câu nào câu nấy hết sức thuyết phục, Thích Ẩn không còn gì phản bác.
Mèo đen hỏi yêu quái xung quanh mấy tháng gần đây có chỗ nào xảy ra hỏa hoạn không, mọi người đều lắc đầu. Nơi bọn họ ở toàn là cây cối, nhà sàn làm từ gỗ sam, nếu có hỏa hoạn xảy ra, cả làng này đều sẽ chịu tai ương. Nếu không phải hỏa hoạn, vậy cái xác cháy đen này đã bị đốt ở đâu chứ?
Phù Lam vân vê nhúm đất, sau đó cau mày.
Thích Ẩn hỏi y sao thế, Phù Lam nói: “Đất không phải ở đây.”
“Là sao?” Ban đêm tối mờ, Thích Ẩn đốt một mồi lửa rồi xem xét kỹ lưỡng nhúm đất kia. Nhìn kỹ thì quả thực phân biệt được hẳn. Đất được đào lên tơi xốp, có màu nấu nhạt. Còn đất xung quanh hàng rào thì đen nhầy do ủ phân, còn lầy lội nữa. Thích Ẩn nhìn quanh, đất xung quanh thi thể này đều là đất xốp.
Vậy càng kỳ lạ hơn nữa, kẻ chôn thi thể không chỉ chôn thi thể, mà còn chôn đất xung quanh thi thể ở đây nữa.
“Đất này ở đâu ra vậy? Các ngươi ở quanh đây có từng thấy qua loại đất này không?” Thích Ẩn tới gần nhìn kĩ, trong đất có vài miếng lá thầu dầu mục nát.
“Có,” Phù Lam nói, “Thần điện Ba Sơn.”
Mọi người đều rùng mình một cái.
Thích Ẩn kinh ngạc hỏi: “Không phải chỉ có huynh mới vào thần điện Ba Sơn được thôi sao?”
“Giờ cũng không chắc chắn được điều gì, trước kia lão phu cũng cho rằng chỉ có tên ngốc mới vào được, nhưng luôn có ngàn vạn điều bất ngờ, chẳng phải lão quái ngàn năm cũng vào được đó thôi?” Mèo đen ôm móng vuốt nói.
“Rốt cuộc là ai chứ?” Thích Ẩn bắt chước mèo đen ôm cánh tay, “Nếu hắn có thể nói chuyện, ta trực tiếp hỏi hắn thì tốt rồi.”
Hắn vừa dứt lời, bỗng dưng thi thể thiếu niên kia chậm rãi mở mắt, một đôi mắt xanh lục đục ngầu nhìn chằm chằm hắn.
———–