Chương 139: Trác Du Hiên nổi giận
Đợi Thẩm Quân Dao ăn xong, Lục Ngạn kiên quyết đòi đưa cô về tận nhà, mặc cho Thẩm Quân Dao đã cố gắng từ chối.
Anh lấy lý do Thẩm Quân Dao chỉ là một cô gái, đi một mình trên đường buổi tối là quá nguy hiểm, thật ra anh chỉ muốn đưa cô về nhà mà thôi.
Sau khi đến cổng nhà họ Trác, hai người từ biệt nhau.
Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé cô đơn lạc lõng kia của Thẩm Quân Dao đang khuất dần, Lục Ngạn đột nhiên cong môi cười, sự vui vẻ không thể nào che giấu được ở trên gương mặt của anh.
Thẩm Quân Dao vừa về đến nhà, cô chưa kịp đóng cửa thì Trác Du Hiên đã tức giận lao đến nằm lấy tay của cô.
“Thẩm Quân Dao, có phải cô không dụ dỗ được em trai tôi nên mới chuyển sang dụ dỗ bạn thân của tôi đúng hay không?”
Thẩm Quân Dao nhìn Trác Du Hiên đang tức giận, thang âm phát ra mang theo sự run rẩy và sợ hãi.
“Anh nói gì vậy? Em không hiểu!”
Thẩm Quân Dao giật mình khi nghe thấy lời nói lạnh lùng tàn khốc ở sau lưng của mình.
Cả người của cô bỗng nhiên run lên.
Đang yên đang lành, Trác Du Hiên tự dưng lại nói những lời này là có ý gì? Cô thật sự không hiểu! Khuôn mặt của Thẩm Quân Dao co rúm lại vì sợ hãi, đôi mi của người con gái khẽ run rẩy, đôi mắt chớp chớp nhìn người đàn ông đang nổi giận bừng bừng này.
Sự run rẩy không thể nào che giấu đi ở trên khuôn mặt cô.
Nhưng cô thật sự không hiểu, tại sao Trác Du Hiên đột nhiên lại nổi giận như vậy? Cánh tay của Trác Du Hiên siết chặt lấy tay của Thẩm Quân Dao, hẳn áp sát cô lên tường, không cho cô có cơ hội cử động hay vùng vẫy.
Đôi mắt của người đàn ông đỏ ngầu, một vài tia máu đỏ hản lên trong mắt của hẳn.
“Cô không hiểu? Cô không hiểu thật hay là cố tình không hiểu? Thẩm Quân Dao, bây giờ cô không dụ dỗ được tôi và em trai tôi nên cô mới chuyển sang dụ dỗ bạn thân của tôi có phải hay không?”
Trác Du Hiên rống lên, trông hẳn lúc này vô cùng dữ tợn, thật sự rất đáng sợt Thẩm Quân Dao không kìm được mà run rẩy.
Cô nhìn bộ dạng này của Trác Du Hiên, trong lòng không khỏi cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Trác Du Hiên mỗi lần nổi giận lên đều đáng sợ như vậy.
Cô sợ hãi nhìn hẳn, âm thanh lắp ba lắp bắp, giọng nói có phần run rẩy.
“Em thật sự không biết anh đang nói gì cả…..
Em không biết bạn thân của anh là ai….
Em cũng chưa từng gặp người đó bao giờ….
Thẩm Quân Dao thút thít giải thích với Trác Du Hiên.
Cô thật sự không tài nào hiểu nổi ý trong lời nói của Trác Du Hiên là gì.
Bạn thân của hản là ai chứ? Sao hẳn ta lại nói cô muốn dụ dỗ bạn thân của hắn? Cô chưa từng gặp người đó bao giờ, mà nếu cô có gặp đi chăng nữa, Thẩm Quân Dao cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy.
Nhìn đôi mắt rưng rưng lệ kia của Thẩm Quân Dao, đáy mắt của Trác Du Hiên lộ ra một tia ghét bỏ.
Cánh tay của hắn buông đôi bàn tay đang run rẩy kia của Thẩm Quân Dao ra nhưng không vì thế mà hắn dừng lại.
Người đàn ông tàn bạo bóp chặt chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Quân Dao, đôi mắt hắn trợn ngược lên nhìn Thẩm Quân Dao, đôi lông mày chau lại trông rất đáng sợ.
“Đến nước này cô còn dám chối cãi à? Cô nói cô không biết bạn thân của tôi là ai, vậy thì người vừa đưa cô về nhà gọi là cái gì? Tình nhân bên ngoài của cô hay sao?”
Trác Du Hiên cố tình nhấn mạnh từng chữ, cánh tay nổi đầy gân xanh kia của hắn càng tàn bạo siết lấy cổ của người con gái đáng thương ấy.
Trác Du Hiên dường như muốn giết chết người con gái này vậy.
Gương mặt của Thẩm Quân Dao nhăn nhó lại, những cơn ho liên tục ập đến dữ dội, nhưng cô lại ho không ra tiếng.
Cô cảm thấy không tài nào thở nổi, dường như Trác Du Hiên siết chặt tay đến mức muốn tuyệt đường sống của Thẩm Quân Dao vậy.
Hai mắt của Thẩm Quân Dao nhắm chặt lại, nhưng hai hàng nước mắt mặn chát vẫn cứ tuôn ra từ khoé mi của người con gái.
Thẩm Quân Dao yếu ớt đẩy cánh tay của Trác Du Hiên ra, nhưng cô thật sự không thể làm được.
Tưởng chừng Thẩm Quân Dao như đã ngừng thở thì bỗng nhiên Trác Du Hiên buông cô ra, khiến cho cả người của Thẩm Quân Dao lụi xơ dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Thẩm Quân Dao liên tục lấy dưỡng khí vào trong phổi của mình, gương mặt ửng hồng thoáng chốc đã trở nên trắng bệch, cả người của cô tiêu tụy đến mức đáng thương.
Cô vô lực ngồi trên sàn nhà, hơi dựa lưng vào tường cố gắng lấy lại một chút sức lực.
Ánh mắt của người con gái thoáng mơ hồ, nước mắt bao phủ đôi mắt của cô, làm cho hai hàng mi của Thẩm Quân Dao bỗng dưng ướt nhẹp.
Trác Du Hiên vẫn không chịu buông tha cho cô, hắn ngồi xổm xuống bắt lấy chiếc cằm xinh đẹp kia của Thẩm Quân Dao.
Đôi mắt của người đàn ông tràn đầy lửa giận nhìn chăm chăm khuôn mặt hơi nhăn nhó cùng đôi mi hơi run rẩy kia của Thẩm Quân Dao, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Thẩm Quân Dao, bây giờ cô hết đường chối cãi rồi có phải hay không? Cô dám chối người đàn ông vừa mới đưa cô về không phải là Lục Ngạn hay không?”
Thẩm Quân Dao giương đôi mắt đẫm lệ của mình nhìn Trác Du Hiên, bỗng chốc khuôn mặt của cô trở nên vô cùng khó coi.
Đôi môi của người con gái hơi run rẩy.
“Không lẽ là…..
“Không sai, Lục Ngạn, người vừa mới đưa cô về chính là bạn thân của tôi.
Thẩm Quân Dao, gan cô to lắm, lại dám đi quyến rũ người bạn thân nhất của tôi như vậy, có phải tôi không đánh cô là cô xem như tôi không để mắt đến cô hay sao?”
Cánh tay của Trác Du Hiên gần như không khống chế được lực đạo của mình, hắn dùng một lực vô cùng mạnh.
Thẩm Quân Dao còn tưởng rằng hàm răng của mình bị vỡ nát ra vì cánh tay của Trác Du Hiên siết thật sự quá mạnh.
Hóa ra, người bạn thân mà Trác Du Hiên luôn nhắc đến chính là Lục Ngạn hay sao? Nhưng cô thật sự không biết rằng Lục Ngạn chính là bạn thân của Trác Du Hiên hắn.
Hơn nữa, cô cũng chỉ coi Lục Ngạn là bạn của mình chứ cô không hề có ý định giống như Trác Du Hiên nói.
Cô cố gắng giải thích cho hắn, giọng nói của người con gái khàn đặc vô cùng đau đớn.
“Xin anh….
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!