Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Gả Vào Hào Môn - Hồng Trần Trâm

Chương 240: Cơn phẫn nộ của Quách Tịnh Kỳ

 

 

Thẩm Quân Dao nghe xong ba chữ Quách Tịnh Kỳ kia, liền lập tức há hốc mồm.

Đây chính là Quách Tịnh Kỳ, người phụ nữ năm xưa mà Trác Du Hiên đã từng một thời cưng chiêu hay sao? Vậy thì lý do là gì mà khiến cho người phụ nữ này biến thành cái bộ dạng như bây giờ? Đôi mắt của Thẩm Quân Dao trợn to nhìn về phía của cô ta, cô làm ra như thể không tài nào tin nổi.

Gương mặt của người phụ nữ này vốn rất xinh đẹp cơ mà, sao bây giờ cô ta lại trở thành cái bộ dạng như lúc này? Và tại sao Quách Tịnh Kỳ lại bắt cô đến đây? Thẩm Quân Dao còn tưởng rằng Trác Du Hiên đã giải quyết người phụ nữ này rồi không phải hay sao? Quách Tịnh Kỳ nhìn gương mặt hết sức ngạc nhiên, không thể nào tin nổi kia của Thẩm Quân Dao, khoé môi của người phụ nữ này hơi cong lên thành một đường.

Cô ta dùng tay bóp chặt khuôn mặt của Thẩm Quân Dao, chiếc mũi lưỡi trai gần như đã che đi hết ánh mắt tràn đầy thù hận của Quách Tịnh Kỳ, người phụ nữ độc ác này.

“Ngạc nhiên lắm phải không? Chắc mày cũng vui mừng lắm nhỉ vì trông thấy tao trong cái bộ dạng như thế này nhỉ? Không ngờ lại gặp lại ở trong hoàn cảnh như thế này nhỉ? Tao tưởng khi tao đi mày sẽ sống tốt lắm, ai ngờ còn thảm hơn cả trước đây nữa.”

Khóe môi của Thẩm Quân Dao hơi mấp máy, dường như cô đang muốn nói điều gì đó nhưng miệng đã bị Quách Tịnh Kỳ kia bóp chặt lại, không cho hé nửa lời.

Một nụ cười man rợ rộ lên từ miệng của Quách Tịnh Kỳ, một nụ cười mang theo bao nhiêu sự giận dữ.

“Mày có biết làm sao tao lại biến thành cái bộ dạng như thế này không hả? Là tại mày, là tại Trác Du Hiên, chính chúng mày đã biến tao trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.

Khuôn mặt của tao bị hủy hoại rồi, mấy năm nay tao sống dở chết dở nhưng vẫn phải cố mà sống, tao chỉ chờ đến ngày hôm nay, ngày tao đưa chúng mày xuống địa ngục.

Ha ha ha ha ha ha”

Trong lời nói kia của Quách Tịnh Kỳ, Thẩm Quân Dao có thể nghe ra được cơn thịnh nộ của người phụ nữ này.

Cô ta đột nhiên oán hận cô, oán hận Trác Du Hiên như thế, chắc chắn là có nguyên do gì đó, đặc biệt là có liên quan đến vết sẹo loang lổ trông thật ghê rợn ở trên khuôn mặt của người phụ nữ này.

Cô ta nhìn hai người phụ nữ đang bị trói chân trói tay kia, Quách Tịnh Kỳ tiếp tục nói.

Trong thanh âm chứa đầy sự phẫn nộ ấy pha thêm một chút uất hận cùng với chua xót đỉnh điểm.

“Thẩm Quân Dao, nếu không phải là tại mày, chính là mày đã phá hỏng kế hoạch của tao.

Nếu không phải vì mày, Trác Du Hiên đã không phát hiện ra tao chính là gián điệp, kế hoạch của tao cũng sẽ thành công.

Vốn dĩ tao sắp được hạnh phúc ở bên cạnh người mình yêu, nhưng chính chúng mày đã hủy hoại cả cuộc đời của tao.”

“Mày có biết, khi phát hiện ra, Trác Du Hiên đã cho người đánh tao một trận.

Không những thế tên khốn ấy còn cho người phá hủy đi khuôn mặt của tao.

Trác Du Hiên dùng axit khiến cho khuôn mặt của tao không thể nào phục hồi như ban đầu nữa mày có biết hay không?”

Quách Tịnh Kỳ vừa nói, cô ta lay thật mạnh người của Thẩm Quân Dao, khiến cho cả người của cô kịch liệt rung lắc.

Quách Tịnh Kỳ hận, cô ta hận Trác Du Hiên, cô ta hận Thẩm Quân Dao, hận tất cả những kẻ đã dồn cô ta vào bước đường ngày hôm nay.

Mấy năm qua, cô ta đã cố gắng sống, cố gắng vượt qua toàn bộ mọi chuyện chỉ chờ đến ngày hôm nay.

Cái ngày mà bắt tất cả những kẻ đã hại cô ta đều xuống địa ngục.

Cho dù cô ta có phải chết cũng nhất định phải lôi theo đám người đó.

Quách Tịnh Kỳ là thuộc hạ dưới trướng của Hướng Nghiệp Minh, mấy năm nay hắn ta cũng bị Trác Du Hiên chèn ép không ít.

Hướng Nghiệp Minh vô cùng căm hận người đàn ông tên Trác Du Hiên kia, kẻ đã khiến cho hắn sắp sửa phá sản, sắp sửa mất hết tất cả.

Cùng chung một kẻ thù, cùng đứng chung trên một chiếc thuyền, Quách Tịnh Kỳ cùng với Hướng Nghiệp Minh bắt tay dựng lên kế hoạch hoàn hảo này.

Hướng Nghiệp Minh thì muốn đoạt lấy Trác thị, còn Quách Tịnh Kỳ thì muốn Trác Du Hiên phải rơi xuống địa ngục vì đã dồn cô ta vào bước đường này.

Thẩm Quân Dao yên lặng chịu đựng cơn tức giận mà Quách Tịnh Kỳ đang đổ lên người của mình.

Đôi mắt của Thẩm Quân Dao nhìn cô ta cực kỳ thông cảm, cô biết rằng một người phụ nữ bị hủy dung, bị tước đoạt đi toàn bộ mọi thứ, tước đoạt đi quyền làm người sẽ đau khổ đến như thể nào.

Những gì mà Quách Tịnh Kỳ đã phải trải qua, Thẩm Quân Dao hoàn toàn thấu hiểu, bởi vì cô cũng đã từng phải trải qua những điều đó, thậm chí nó còn kinh khủng hơn rất nhiều là đằng khác.

Nhưng nguyên nhân của những chuyện này không phải đều là do cô ta hay sao? Nếu như ban đầu cô ta không tiếp cận Trác Du Hiên, nếu như Quách Tịnh Kỳ không đi phẫu thuật để có gương mặt giống với Thấm Sơ Vũ, nếu như cô ta không để lộ tất cả những thông tin cơ mật ra bên ngoài thì mọi chuyện cũng sẽ không đi đến bước đường này.

Tất cả mọi chuyện đều là do một tay của người phụ nữ này gây nên, cô ta phải trả giá cho những hành động sai trái của mình.

Bây giờ cô ta lại ở đây oán trách ai? Người cô ta phải trách chính là bản thân của mình kia! Nhưng Quách Tịnh Kỳ lại không nghĩ như thế! Cô ta một mực cho răng những kẻ đã hại cô ta đi đến bước đường này chính là Trác Du Hiên và Thẩm Quân Dao! Sau khi để Quách Tịnh Kỳ nói xong hết, Thẩm Quân Dao mới trâm mặc hỏi cô ta.

“Vậy là cô bắt tôi đến đây là vì muốn trả thù? Nhưng cô bắt tôi thì Trác Du Hiên cũng sẽ chẳng để tâm đâu”

Quách Tịnh Kỳ đột nhiên cười lớn.

“Không sai, tao đưa mày đến đây vì muốn mày phải nếm trải những gì tao đã trải qua.

Còn về việc bắt mày đến đây ấy, đó cũng chỉ là tình cờ gặp mày thôi.

Tao muốn để cho Trác Du Hiên chơi một trò chơi.”

Nhìn người phụ nữ đang phát điên ở trước mặt mình đây, sau đó Thẩm Quân Dao hơi liếc sang chỗ Thẩm Sơ Vũ vì quá sợ hãi mà nép người ở sau lưng mình kia.

Không biết là Thẩm Sơ Vũ có nhận ra người phụ nữ trước mắt có khuôn mặt giống hệt cô ta hay không? Có lẽ là không! Bởi vì nhìn Thẩm Sơ Vũ đang sợ như vậy cơ mà.

“Vậy tại sao cô đưa cả chị ta đến đây?”

Quách Tịnh Kỳ cong môi cười.

“Không phải chính vì khuôn mặt này của ả ta đã khiến tao trở nên như ngày hôm nay hay sao.

Tao bị như thế, ả ta cũng phải giống tao.

Hơn nữa đây không phải là người mà Trác Du Hiên yêu à, tao muốn để tên khốn đó nhìn thấy người phụ nữ mình yêu phải chịu sự dày vò đau đớn nhưng lại không thể làm gì được.”

Cô ta vừa nói, âm thanh đầy nguy hiểm phát ra vừa liếc nhìn sang chỗ Thẩm Sơ Vũ đang vô cùng sợ hãi kia.

Sắc mặt của Thẩm Sơ Vũ đã trắng bệch đến đỉnh điểm, cô ta quá sợ hãi chỉ biết núp ở phía sau của Thẩm Quân Dao.

Thẩm Quân Dao nhìn Quách Tịnh Kỳ, sau đó mới lên tiếng.

“Cô muốn trả thù thì cứ nhắm vào tôi, không cần phải đổ lên đầu của chị ta.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận