Chương 270 Không sống được bao lâu nữa
Nhìn ngụm máu đỏ ở trên sàn nhà kia, Trác Du Hiên thật sự rất sợ.
Đang yên đang lành sao tự dựng Thẩm Quân Dao lại nôn ra máu như thế cơ chứ.
Hản nhanh chóng cầm khăn giấy lau sạch đu máu ở trên miệng của Thẩm Quân Dao, sau đó hắn vội vàng cầm lấy cốc nước để Thẩm Quân Dao súc miệng.
Sắc mặt của Thấm Quân Dao hơi tái nhợt đi, gương mặt mệt mỏi, thần sắc bất ổn khiến Trác Du Hiên thật sự rất lo lắng.
Hắn để Thẩm Quân Dao nằm xuống giường, vội vàng hỏi.
“Quân Dao, em thấy không khỏe ở chỗ nào thì nói cho anh biết được không? Đừng giữ im lặng như vậy nữa, như thế hại sức khỏe lắm có biết không hả?”
Trác Du Hiên thật sự vô cùng lo lắng, vậy mà Thẩm Quân Dao vẫn tỉnh bơ như thế, cô còn chẳng tỏ ra sợ hãi hay gì cả.
Với người con gái ấy, cái chết lúc này chẳng có gì đáng sợ cả.
Cô cũng không muốn sống một cuộc sống quá mức mệt mỏi như thế này nữa.
Cô đã không còn sức lực để gắng gượng nữa.
Thẩm Quân Dao vẫn không biến sắc ở trên giường, lại làm Trác Du Hiên thêm phần sợ hãi.
Hắn luôn miệng hỏi Thẩm Quản Dao, xem cô có chỗ nào không ổn nữa không, nhưng người con gái ấy vẫn chẳng mở miệng nói chuyện.
Những ngày sau đó, tần suất nôn ra máu của Thẩm Quân Dao ngày càng nhiều hơn, Trác Du Hiên sợ đến nỗi tái xanh mặt mũi.
Hắn ngay lập tức kêu bác sĩ đến khám bệnh cho cô, rốt cuộc là Thấm Quân Dao đang bị bệnh gì, bởi vì hắn biết cho dù hắn có hỏi Thấm Quân Dao cũng không mở miệng nói chuyện đâu.
Sau khi kiểm tra một loạt tổng thể cho Thẩm Quân Dao xong, bác sĩ ngay lập tức gọi Trác Du Hiên ra nói chuyện riêng, bởi vì với tình trạng này của Thẩm Quân sợ rằng nghe được người con gái ấy sẽ rất sốc.
Bác sĩ càng to ra thân thần bí bí như thế, trong lòng của Trác Du Hiê”
càng thêm như lửa đốt vậy.
Hai người đến phòng làm việc của vị bác sĩ kia, Trác Du Hiên đã cuống cuồng đến mức không cách nào ngồi im được nữa.
“Bác sĩ, ông nói đi, rốt cuộc vợ tôi bị làm sao vậy? Ông đừng có im lặng nữa, mau nói gì đi!”
Vị bác sĩ đẩy tờ giấy xét nghiệm ra trước mặt Trác Du Hiên, vẻ mặt đầy chán nản nói với Trác Du Hiên, người đàn ông đang ngồi trước mặt mình đây.
“Tôi mong anh hãy chuẩn bị tinh thần trước khi tôi nói ra chuyện này.
Anh phải giữ tâm lý ổn định, nhất định phải giữ được sự bình tĩnh”
“Bác sĩ, ông đừng có nhiều lời nữa, có chuyện gì thì mau nói đi”
Trác Du Hiên thúc giục người bác sĩ đang ngồi ở trước mặt mình đây, bây giờ hẳn chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa cả, vậy mà bác sĩ cứ tỏ ra bí ẩn như thế, hắn đã căng thẳng đến mức không có cách nào căng thẳng hơn nữa rồi.
Các dây thần kinh trong người của Trác Du Hiên lúc này căng như dây đàn vậy, hản thật sự không thể ngồi im được, khuôn mặt nhăn nhó đến mức khó coi.
Vị bác sĩ kia cúi mặt, chậm rãi nói từng câu từng chữ.
“Qua xét nghiệm, kết quả cho thấy phổi của vợ anh bị tổn thương nghiêm trọng.
Trước đây dường như cô ấy đã mắc phải một số căn bệnh liên quan đến đường hô hấp mà không chữa trị kịp thời, cho nên bây giờ đã không còn kịp nữa.
Phổi của vợ anh bắt đầu xuất hiện rất nhiều tế bào xơ cứng gây ảnh hưởng đến hô hấp, dẫn đến hiện tượng liên tục nôn ra máu như thế.
Căn bệnh này đã trở thành mãn tính rồi, tôi e là nó sẽ gây ảnh hưởng đến cô ấy không hề nhỏ đâu”
“Không những thế, cả dạ dày của cô ấy cũng bị viêm cấp tính rồi.
Chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo rãng thời gian sống của cô ấy e là sẽ không kéo dài được lâu đâu.
Tôi khuyên gia đình hãy chuẩn bị sẵn tinh thần đi”
Đoàng! Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu của Trác Du Hiên! Hản không khỏi bàng hoàng trước những lời kia của bác sĩ.
Sao có thể như vậy cơ chứ? Thẩm Quân Dao không sống được bao lâu nữa hay sao? Ai đó hãy nói với hản đây chỉ là một cơn ác mộng đi, hắn chỉ đang mơ thôi.
Tội lỗi hẳn gây ra cho Thẩm Quân Dao còn chưa bù đắp mà, sao người con gái ấy có thể rời xa hắn nhanh như thế được.
Hơn thế nữa, Trác Du Hiên từng hứa sẽ cho Thẩm Quân Dao một cuộc sống hạnh phúc, đến bây giờ hắn còn chưa thực hiện được cơ mà.
Lúc này, Trác Du Hiên thật sự rất hoảng hốt, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm che đi sự run rẩy của những ngón tay.
Trác Du Hiên nhìn bác Sĩ, âm thanh phát ra từ miệng của hắn đầy run rẩy và sợ hãi.
“Bác sĩ, không thể chữa được hay sao? Chẳng phải chỉ là bệnh nhẹ thôi hay sao, làm sao lại không thể chữa được?”
Vị bác sĩ kia bất lực lắc đầu.
“Vốn dĩ căn bệnh này của cô ấy có thể chữa được nhưng chỉ tiếc rằng chúng ta đã phát hiện ra điều này quá muộn rồi.
Nếu như ngay từ đầu cô ấy chịu chữa những căn bệnh cảm hay viêm phổi kia thì sẽ không phải như thế này.
Nhưng căn bệnh này đã ủ ở trong người cô ấy nhiều năm, bây giờ nó đã trở thành bệnh mãn tính rồi.
Giờ dùng thuốc chỉ có thể kéo dài mạng sống của cô ấy thêm một chút thôi.
Muốn chữa khỏi căn bệnh này chúng tôi không có cách nào cả”
Những lời nói kia của bác sĩ như đã hoàn toàn dập tắt đi những hy vọng cuối cùng trong lòng của Trác Du Hiên.
Không có cách nào cứu chữa? Ha.Ha ha ha.
Vậy là Thẩm Quân Dao thật sự sắp bỏ hắn mà đi rồi hay sao? Chính hắn là người đã khiến cho Thấm Quân Dao mắc phải căn bệnh này.
Nếu như khi xưa hẳn không ép Thẩm Quân Dao dầm mưa, nếu như hản không để cho cô bị bệnh, phải chăng những chuyện như ngày hôm nay sẽ không xảy ra hay không? Nhưng bây giờ nói hai từ “nếu như”
ấy thì còn có ích gì nữa hay sao? Thẩm Quân Dao cũng sắp sửa bỏ hắn đi rồi không phải sao? Khoé mắt của Trác Du Hiên bỗng dưng cay xè, tưởng chừng hắn đã sắp khóc mất rồi.
Cổ họng nghẹn ứ lại phát không ra hơi, trái tim như bị ai đó giằng xé ra thành trăm mảnh vậy, ở sâu trong trái tim hắn đang chảy máu.
Hắn đau, thật sự rất đau rồi, đau vì sắp sửa đánh mất đi người con gái hắn yêu rồi.
Cản chặt cơn đau trong lòng, Trác Du Hiên cố gắng rặn ra từng chữ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!