Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Hãy Để Em Quên Anh (Hoài Thư)

Cuối giờ học, Hương đang mang sổ đầu bài lên nộp cho văn phòng thì đi ngang qua phòng của hiệu phó. Cô vô tình nhìn vào bên trong cửa sổ. Đức và thầy hiệu phó đang nói chuyện gì đó với nhau khá căng thẳng nên cô đã cố tình đứng lại nghe lén.

Thầy hiệu phó khoảng ngoài năm mươi, gương mặt nghiêm nghị và đạo mạo đang ngồi ở bàn làm việc. Còn Đức, anh đứng chắp tay trước bụng vô cùng nghiêm túc. Thầy hiệu phó nhìn anh và nói:

- Tôi tin thầy không có tình cảm gì khác ngoài tình thầy trò với em Hương. Nhưng miệng lưỡi không xương, tôi e rằng thầy cứ tiếp tục gần gũi thân thiện với Hương thì sẽ gây ra hiểu lầm lớn hơn. 

Trong lòng Đức nặng nề khó chịu, mặt anh xám xịt. Anh quay mặt nhìn vào bức tường trắng, đôi mắt chất chứa những niềm oan khuất không thể dãi bày. 

Thầy hiệu phó thấy anh im lặng, lại tiếp tục nói. Lần này ông ấy rời khỏi chỗ ngồi và đi đến bàn tiếp khách rót một tách trà đưa cho anh:

- Thầy là một giáo viên trẻ, thầy không lường hết được những việc mà đám tiểu yêu có thể thêu dệt nên từ chuyện nhỏ nhặt của thầy đâu. Rồi lỡ như, tôi nó là lỡ như thôi, có chuyện gì đó động trời xảy ra giữa thầy và em Hương thì các phụ huynh sẽ còn tin tưởng cho con em đến học trường của chúng ta nữa sao? Từ một chuyện rất nhỏ sẽ còn ảnh hưởng rất lớn đến cả thầy và cả cái trường này. Thầy hiểu ý tôi chứ?

Đức nhận lấy tách trà của hiệu phó, bàn tay tự nhiên mất hết sinh lực, cảm giác hơi run. Anh len lén thở dài. Bản thân anh chưa từng lường trước được sự thân thiện hòa đồng của mình dành cho các em học sinh lại bị người khác hiểu lầm.

Vốn dĩ anh đã rất cẩn thận với từng mối quan hệ. Từng ánh mắt, nụ cười dành cho học trò đều rất tiết chế và cẩn thận. Ấy vậy mà vẫn để tin đồn không hay xảy ra. Lúc này anh không oán trách bản thân, cũng không oán trách Hương. Chỉ giận cho những kẻ bên ngoài kia luôn luôn nghi ngờ những điều tốt đẹp. Tại sao họ luôn nghĩ một người tốt với một người thì nhất định phải có tình cảm quá giới hạn chứ?

Mặc dù ấm ức không vừa lòng, nhưng để đảm bảo cho công việc, cũng như để dừng lại những tin đồn thất thiệt, Đức đành phải đưa ra lựa chọn:

- Dạ em hiểu ý thầy rồi. Em sẽ chú ý hơn với học trò của mình. Nhưng còn việc em và Hương tham gia nhảy mở màn, em đã hứa với Hương rồi… Giờ thay đổi có phải là quá đáng với Hương lắm không ạ?

- Thầy phải biết hy sinh cái nhỏ vì một cái lớn hơn chứ! Tôi nghĩ nếu thầy giải thích cặn kẽ với em Hương thì em ấy sẽ hiểu thôi.

Hương ở bên ngoài, nghe không sót một từ nào. Bản thân như vừa bị ai đó dội một gáo nước lạnh. Toàn thân tê dại, trái tim Hương lạnh buốt và đau nhói. Cảm giác bị tất cả xã hội quay lưng có lẽ tệ đến thế này là cùng. 

Ở nhà cô là người thừa, bạn bè thân thiết coi cô là mối phiền phức ngáng đường. Bây giờ, khi cô vừa tìm được một điểm tự an ủi tinh thần mới cũng bị xã hội soi mói và ép phải rời xa. 

Hương quay lưng rời đi như người mất hồn. Cô không khóc nổi nữa, chỉ thấy bản thân quá sức tệ hại. Đến một mối quan hệ bình thường cũng không giữ nổi. Cô tự hỏi: 

- Mình phiền đến thế ư? Sự tồn tại của mình làm liên lụy người khác đến thế ư?

***

Trời đã khuya lắm rồi, cảm giác cái se lạnh của hơi sương đã tràn cả vào trong nhà. Linh khoác thêm áo ấm, mắt nhắm mắt mở sau cơn ngủ gật trên bàn học. Linh tìm đường xuống bếp uống nước thì thấy chị mình vẫn còn ngồi bó gối ngoài bậc thềm. Cả căn nhà tối om, bên ngoài cũng chẳng có ánh sáng, chỉ có chút đèn cao áp vàng vọt ngoài đường cái rọi vào khoảng sân nhỏ và cái bóng người còm cõi trên thềm.

Linh biết chị đang buồn, cả bữa ăn chẳng nói câu nào. Hôm nay ba có công việc mới nên bữa ăn diễn ra yên ả, thế sao Hương lại buồn chứ? Linh nhè nhẹ bước đến chỗ Hương ngồi. Trên thềm, chiếc điện thoại nhỏ của Hương hiện lên tấm hình chụp lén thầy Đức khi ở trung tâm.

Linh hơi bất ngờ, chẳng có lẽ chị gái đã tương tư thầy giáo rồi ư? Cô bé mắt trợn tròn, đưa tay che miệng vì sợ thốt lên mấy câu quái gở. Hương nhận ra có người phía sau liền vội vã nhặt điện thoại giấu vào lòng. Cô đưa tay lau nhanh nước mắt trên má rồi quay người phía sau nhìn Linh. Mặt Hương tỉnh bơ như chưa từng có gì xảy ra:

- Sao không đi ngủ đi? Xuống đây làm gì?

Linh ấp úng, cô bé cũng không muốn để chị nhận ra mình đã vô tình thấy điều bí mật:

- Em… Em đi uống nước. Khuya rồi sao không đi ngủ? Mai còn đi học sớm nữa.

Hương thở dài, đứng dậy, mặt còn phảng phất buồn bã bước lên phòng:

- Ừ! Phải ngủ chứ. Phải sống chứ.

Liên quan gì đến sống chết ở đây? Linh hơi rùng mình, có lẽ là vì cơn gió lạnh vừa thốc qua gáy cô. Linh vừa quay lại đóng cửa, vừa dõi theo hình dáng của chị gái. Chị của cô lại thất tình rồi.

***

Giờ ra chơi, My cùng Bảo đang ăn kem ở căn tin. My vui miệng nói về tin đồn của Hương và Đức:

- Từ ngày thầy Đức nhận tiết mục nhảy đơn với chị Hương. Cả trường mình ai cũng đồn họ có tình ý với nhau. Anh có nghĩ chị Hương đã thích thầy Đức không?

Bảo trầm tư, mặt như tảng băng trôi không chút động đậy khi nghe chuyện của Hương. My lại nói thêm:

- Thầy Đức là người dịu dàng và ga lăng. Em thấy với ai thầy cũng đối xử rất tốt. Chỉ sợ chị Hương chỉ là ngộ nhận tình cảm của thầy… Thế thì tội cho chị ấy quá…

Nghĩ ngợi thế nào, Bảo lại lôi tai nghe ra đeo. Biểu cảm trên mặt tối sầm như trời sắp giông bão:

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận