Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Hãy Để Em Quên Anh (Hoài Thư)

Mười một giờ đêm. Sau khi lau xong chiếc ly cuối cùng và đặt nó lên kệ thì Hương cũng đã mỏi nhừ người. Quán cà phê nho nhỏ tên Mưa Ngâu chỉ còn lại cô và anh chủ trẻ tuổi đang cặm cụi tính sổ sách ở quầy. Lương ở đây không cao, nhưng được cái có thể linh động phù hợp với lịch học và luyện tập của Hương. Vì thế cô đã gắn bó với nó cũng đã gần ba năm.

Hương mắc chiếc tạp dề lên giá rồi rụt rè bước đến quầy:

- Anh Chương!

Chàng trai tầm khoảng ba mươi, dáng người cao vừa phải, hơi đầy đặn một chút nên gương mặt càng trông phúc hậu. Chương nhấc gọng kính trên mũi lên cao:

- Hửm?

Hương bẽn lẽn cười, gõ mười đầu ngón tay theo nhịp xuống bàn:

- Anh ơi… em có thể…

Chương lại cúi đầu bấm bấm, tính tính. Anh cất giọng trầm, cương nghị nhưng cũng không quá xa cách:

- Em lại ứng trước tiền lương sao?

Trên mặt Hương hiện rõ chữ thẹn. Ứng tiền nhiều đến mức chai mặt như thế này cô cũng rất ngại. Nhưng nghĩ đến tiền ký túc xá, tiền ăn và cả tiền thuê trang phục diễn thì có phải đeo thớt lên mặt cô cũng phải cắn răng chịu đựng. 

Hương cười trừ thay cho một lời thừa nhận. Cô nghe Chương thở dài, lòng khẽ se sắt tủi thân. Chương lấy trong hộc bàn ra cuốn sổ chấm công. Dò qua một lượt rồi lại thở dài. Anh nâng kính trên mũi một lần nữa rồi nhìn Hương:

- Tháng này em làm được hơi ít…

Tay Hương dừng gõ, vẻ mặt lúc này đã lộ rõ thất vọng, cô cười gượng gạo đáp:

- Tại… tháng này em phải tập luyện nhiều hơn để kịp cho buổi thi. Nên… Ít cũng được, anh có thể cho em ứng trước không?

Chương nhìn Hương rồi nhìn vào cuốn sổ chấm công, gõ đầu bút xuống bàn những tiếng lọc cọc trong không gian thinh lặng. Anh mở tủ, lưỡng lự một phần tư giây rồi lấy một tờ năm trăm ngàn đẩy về chỗ Hương.

- Em cầm lấy đi, ứng trước năm trăm, bữa nào thi xong xuôi làm bù trả cho anh.

Hương thật sự rất xúc động. Cô biết Chương sẽ cho cô ứng, biết anh rất tốt đối với những đứa sinh viên nghèo như cô. Nhưng mỗi lần được anh giúp đỡ cô đều hết sức cảm động. 

Hương thu tiền bỏ vào trong chiếc ví chỉ còn vài đồng bạc lẻ. Hơi thở của sự nghèo khó phả ra từ khoảng trống trong ví làm lòng Hương nặng nề hơn.

Bảo đứng đá mấy chiếc lá khô ở trạm xe buýt gần quán cà phê Mưa Ngâu. Màn hình điện thoại hiện tin nhắn của Hương từ mười lăm phút trước:

- Đợi tôi một lát nhé! 

Bảo lại đút điện thoại vào túi. Mười một giờ đêm, sương đã xuống rất thấp. Những ánh đèn đường vàng vọt bị làn sương hòa vào tạo thành một ánh sáng đặc quánh như sữa. Bảo hà hơi thổi vào hai tay rồi đút nó vào túi áo. 

- Anh Bảo?

Một chiếc ô tô con dừng lại ở bên kia đường. Cô gái ngồi ở phía sau xe thò đầu ra cửa sổ gọi tên anh. Còn chưa kịp nhận biết đó là ai thì cô ấy đã bước xuống xe. Cô gái ăn mặc không quá cầu kì, quần jean áo thun trắng, mái tóc nhuộm vàng và uốn gợn sóng thả xõa bên vai. Nhưng nhìn vào thần thái cũng cảm nhận được sự “nhiều tiền”.

Bảo nhận ra Minh Anh liền thở dài, mặt chán ghét nhìn về phía xa lộ không người. 

- Khuya rồi sao anh còn đứng đây? Xe buýt giờ này làm gì còn chạy nữa?

Bảo cười lấy lệ, nhìn người đẹp trước mắt không chút hứng thú:

- À… Anh đợi bạn. 

Minh Anh mặc kệ sự lạnh nhạt của anh, vẫn rất điềm tĩnh bắt chuyện.

- Em đã gửi cho anh mấy chiếc áo thun mới. Anh có thích nó không?

- Anh đã nhờ người gửi lại cho em rồi. Em chưa nhận được sao?

Gương mặt cô gái vừa ngạc nhiên lại vừa phảng phất thất vọng:

- Sao anh lại trả? Anh không thích áo thun sao?

Bảo nhìn Minh Anh, giọng nói chẳng chút thân tình:

- Tại sao em lại tặng áo cho anh? Đâu phải ngày lễ gì. Anh không có thói quen nhận quà của người khác. 

Minh Anh cười:

- Anh thật giống ông cụ non. Em muốn thân với anh hơn nên mới tặng quà cho anh. Thế không được sao? Cứ phải có gì đó, phải là ngày gì đặc biệt em mới được tặng cho anh à?

Bảo nhìn mãi về phía cà phê Mưa Ngâu, Thật sự rất muốn nói với Minh Anh rằng cô thật sự rất phiền. Nhưng Bảo lại là người theo trường phái nhã nhặn, lịch sự. Nói mấy câu phũ phàng với người khác không phải là phong cách của anh. 

Một bóng người nhỏ nhắn lao nhanh từ Mưa Ngâu ra, rồi tiến về phía Bảo khiến anh mỉm cười. Bảo hít thở sâu rồi ôn tồn đáp:

- Không phải là anh không muốn được tặng quà. Mà bạn gái anh rất ghen. 

Bảo nhìn Minh Anh, ánh mắt kiên định nhấn mạnh:

- Anh chỉ có thể mặc đồ mà bạn gái anh mua cho thôi. Em thông cảm cho anh nhé.

- Anh đùa em sao? Anh làm gì đã có bạn gái…

Bảo chẳng thèm quan tâm Minh Anh đang ghen tức đến phát khóc. Hai mắt cô ấy đỏ hoe. Anh vô tư đưa tay vẫy Hương:

- Bé con! Anh ở đây!

Từ xa, Hương thấy Bảo vẫy gọi mình thì rất vui. Nhưng nghe hai từ “bé con” thì hơi chững lại. Một cô gái trẻ đang đứng với Bảo, anh lại gọi cô là bé con. Ngửi mùi là biết có biến rồi. Hương tiến về chỗ hai người họ đầy dè dặt.

Hương chưa kịp nói gì đã bị Bảo nắm chặt tay rồi cho vào túi áo của anh. 

- Ai nói với em là anh chưa có bạn gái chứ? Cô ấy là bạn gái anh.

Minh Anh không tin được, Cô nhìn Hương và cười gượng ép:

- Cô này là bạn gái anh sao? Không phải hai người chỉ là bạn học thôi à?

Hương tự nhiên bị lôi vào một câu chuyện không rõ đầu đuôi nên ngơ ngác lắm:

- Tôi…

Bảo siết mạnh tay cô trong túi áo để ám chỉ điều gì đó. Hương đành im lặng ngậm chặt miệng. Bảo cười và nói với Minh Anh:

- Cô ấy là bạn học và cũng là người yêu của anh. 

Nói xong anh liền lấy hai tay ra ôm lấy hai má bánh bao của Hương. Cưng nựng cô thật ngọt ngào:

- Em làm mệt không? Mình về thôi.

Bảo nhìn Hương, mắt như muốn nói:

- Làm ơn! Diễn cho chuẩn vào.

Hương nuốt nước bọt, trong những tình huống bất ngờ như thế này thì chỉ có thể nương theo chiều gió mà thôi.

- Dạ…

Trước khi nắm tay Hương rời đi, Bảo không quên làm màu thêm một chút:

- Minh Anh! Em cũng mau về đi, con gái độc thân mà đi về khuya cũng không tốt đâu.

Quán cà phê Mưa Ngâu không xa khu ký túc xá lắm nên Bảo và Hương tranh thủ đi bộ về. Cả hai nắm tay nhau đi một đoạn khá xa rồi Hương mới dám buông tay Bảo ra. Lúc này cô mới trở về dáng vẻ đanh đá ngày thường:

- Hay quá ha! Lại lấy tôi ra làm lá chắn.

Hương vừa nói vừa giơ nắm đấm hù đánh Bảo. Bảo khẽ nghiêng người né cho lấy lệ. Cô bạn của anh có đánh cũng như phủi bụi ấy mà. Con gái là vậy, luôn thích xù lông nhím lên tỏ ra hung dữ mới chịu được. Bởi vậy anh đành phải diễn. 

Nhưng Hương không muốn ra tay, tâm trạng cô đang không được vui lắm nên chẳng có tâm trạng đâu đùa giỡn với Bảo.

Thấy mặt Hương rủ xuống bất thường. Bảo lo lắng hỏi:

- Bà làm sao đấy? 

- Không có gì.

- Mặt sụ một đống kia mà bảo không có gì? Nói tôi nghe coi nào?

Chuyện cô lo lắng đó chính là tiền sinh hoạt phí không còn nhiều để cô sống sót đến cuối tháng. Nếu nói ra chắc chắn Bảo sẽ cho cô mượn tiền, thậm chí là cho không. Nhưng cô không muốn mượn nợ anh, không muốn xài tiền của anh. Anh vì cô mà ngược ý cha mẹ đến đây học, giờ còn tiêu tiền của gia đình anh nữa thì thật sự không còn mặt mũi.

Để che dấu sự thật, cô đành nói lái sang chuyện tình cảm của Bảo:

- Cô bạn lúc nãy trông xinh mà. Ông không thích cô ấy à?

- Không.

Bảo trả lời rất nhanh và dứt khoát. Mặt còn lóe lên vẻ khó chịu khi Hương nhắc lại chuyện cũ. Hương không quan tâm, cô tiếp tục hỏi:

- Sao không thích? Cô ấy vừa xinh đẹp, hình như lại còn rất giàu nữa. Lúc nãy cô ấy nhìn ông rất tha thiết. Cô ấy thật sự rất buồn khi ông nắm tay và nói tôi là bạn gái.

Bảo bước chân đi nhanh hơn, tỏ vẻ không muốn nghe Hương nói thêm. Nhưng Hương lì lợm, biết Bảo khó chịu vẫn cố tình trêu chọc anh đến cùng. Hương đuổi theo và nói tiếp:

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận