Hương xoay người và ngã lần thứ năm trên sàn tập, lần này các bạn ai nấy đều dừng nhảy và nhìn cô cười khiến cô xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Đức bất lực với học trò của mình, giọng nói hơi trách móc:
- Cả lớp chỉ còn mình em không tập được động tác này thôi đó Hương à!
- Cậu ấy hết thuốc chữa rồi thầy ơi! – Một giọng nam trêu chọc.
Cả lớp cười phá lên trêu Hương. Đức thấy Hương đã thật sự buồn bực, bèn cứu cánh:
- Chắc là do hôm nay Hương mệt quá thôi. Lớp chúng ta cũng tạm nghỉ ở đây, ngày mai chúng ta sẽ tập tiếp nhé?
Mọi người giải tán ra về. Bảo nhìn thấy Hương bị ngã nhiều lần, trong lòng cũng thấy xót xa không yên. Thầy Đức đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, để bạn anh ngã lên ngã xuống bao nhiêu lần cũng không thèm đỡ dậy. Bảo rời chỗ của My, thiện ý bước đến đưa tay ra đỡ Hương:
- Thôi không sao, mình về thôi bà.
Hương nổi giận, không thèm nắm tay bạn. Cô tự đứng lên và đi thu dọn dụng cụ của mình. Bảo chần chừ không muốn bỏ mặc Hương, còn My thì có ý muốn kéo Bảo về càng sớm càng tốt. Đức một lần nữa cứu cánh:
- Hai em về đi, tôi sẽ nói chuyện thêm với Hương một chút.
Bảo chân thành nói:
- Vậy nhờ thầy ạ. Bạn em nhìn vậy chứ dễ tổn thương lắm. Chỉ vì tính nóng vội nên hay làm hỏng chuyện thôi thầy ạ.
- Ừm, thầy hiểu rồi, hai đứa về cẩn thận.
Bảo và My ra đến nhà để xe, cô bạn liền nói:
- Anh có thấy thầy rất quan tâm Hương không? Anh có nghĩ…
Bảo hơi nghiêm giọng với bạn gái:
- Em đừng có bắt chước mấy đứa con gái nông cạn trong trường nói xấu thầy như vậy.
- Được rồi… em không nói nữa – My nũng nịu.
Bảo và My đã đi rồi, Hương quăng mạnh chiếc cặp xuống sàn, thôi diễn sâu. Cô ngồi thụp xuống sàn. Đức nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi biểu hiện của Hương nhưng vẫn bị tiếng ném đồ của cô dọa cho giật mình.
Đức đi đến ngồi cạnh, mỉm cười hỏi:
- Trò cưng của tôi hôm nay giận thật rồi sao?
Trong phòng tập lúc này chỉ còn lại mình Hương và Đức nên cô mới thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình. Cô vờ cứng cỏi hỏi Đức, nhưng trong giọng nói có phần rưng rưng:
- Em tệ quá phải không thầy?
Người ta hỏi cực kì nghiêm túc mà Đức thì lại hài hước muốn pha trò:
- Em nhiều cái tệ lắm, em muốn nói đến cái tệ nào?
Đức làm Hương vừa bực, vừa buồn cười. Cô quay ngoắt đi, có ý giận thầy. Đức nói tiếp:
- Thôi thầy không đùa nữa. Thầy biết vì sao em nổi giận như thế rồi. Không phải vì em không nhảy giỏi mà vì một người đúng không?
Nói đến đây, thực sự trong ánh mắt Hương lại xuất hiện hình ảnh Bảo nắm tay My, mắt nhìn mắt, vai kề vai. Cả hai người họ như một cặp trời sinh để dành cho nhau. Cánh tay rắn rỏi của Bảo nắm chặt tay My, cô ấy như công chúa quay ba vòng và ngã nhẹ nhàng vào vòng tay Bảo. Nghĩ đến đó thôi đủ khiến Hương thấy nóng mặt. Hương còn cố tỏ ra mạnh mẽ:
- Thầy nói gì vậy chứ, em chẳng vì ai mà buồn bực cả. Em chỉ ghét bản thân mình thôi.
- Con người em có chuyện buồn vui gì là hiện rõ cả ra mặt, làm sao mà em giấu thầy được cơ chứ. Trên trán em ghi rõ chữ “ghen” kia kìa.
Hương bị thầy bắt thóp, vội vàng đứng dậy bỏ về thì đột nhiên cái chân bị đau nhói vào tận tủy làm cô ngã xuống. Đức hốt hoảng, không nghĩ ngợi nhiều vội đỡ lấy cô:
- Em không sao chứ?
Hương ôm lấy cổ chân mình, mặt nhăn nhó khó chịu, khẽ rên rỉ qua kẽ răng:
- A! Đau quá…
Đức sốt ruột, anh bế bổng Hương lên và đưa cô đến ngồi vào ghế giải lao trong góc phòng tập. Hành động bất ngờ của Đức làm Hương đần người chẳng kịp phản ứng. Tay cô vô thức vòng lấy ôm cổ Đức vì sợ ngã thêm lần nữa.
Thật may quãng đường đến cái ghế cũng không xa, Hương chưa kịp ngượng ngùng thì Đức đã để cô ngồi xuống rồi.
- Thầy ơi… - Hương ấp úng.
Mặt Đức nghiêm trọng, mỗi lúc anh nghiêm túc thì mặt lại khó chịu, khó gần vô cùng. Vì thế Hương đành tiếp tục im lặng, chẳng dám ho he một lời.
Đức tháo giày tập nhảy cho Hương, để lộ bàn chân trái bị tấy đỏ. Không chỉ thế, anh vô tình nhìn thấy một vết bầm lớn ở bắp chân của Hương, anh hốt hoảng nhìn Hương nhưng cô vội vàng đánh trống lảng:
- Thầy không vội về sao? Cũng trễ rồi đó thầy…
Đức sốt ruột, nhìn Hương một cách nghiêm khắc:
- Chân em bị làm sao thế này?
Hương đứng dậy bỏ đi trước:
- Em nhảy nhiều nên bị đau thôi. Thầy đừng làm quá lên. Và cũng đừng để ai biết việc này, coi như em xin thầy…
Hương vội vàng xỏ giày vào, né tránh cái nhìn dò xét của Đức.
Đức nhìn theo dáng hình mảnh mai bé nhỏ ấy mà lòng không nguôi lo lắng. Anh không chối bỏ rằng mình đang ưu ái Hương hơn so với tất cả các học sinh khác trong trường. Không phải vì những xúc cảm tầm thường mà là vì anh nhận ra trong sâu thẳm của một cô bé vui vẻ, hòa đồng, cá tính mạnh ấy là một tâm hồn chất chứa nhiều bí mật đầy tổn thương. Anh nhận ra trong sự vô tư có chút nhẫn tâm của Hương là một trái tim ấm áp, một cô gái vì thương một người mà mặc cho bản thân có mang nhiều đau khổ thì vẫn ở bên cạnh người mình yêu.
***
Phòng tập vẫn chưa có ai, Hương một mình trước gương ôn lại những động tác cũ. Bất ngờ Bảo xuất hiện:
- Trời thần ơi! Bạn của tôi nay siêng năng quá vậy ta. Chưa bao giờ tôi thấy bạn tôi siêng năng như vậy luôn đó.
Hương bĩu môi trả lời:
- Ông thì tài giỏi quá rồi. Cái gì cũng chỉ cần học qua là biết hết, còn người kém tiếp thu như tôi thì đành phải lấy cần cù bù thông minh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!