Trong một ngày buồn như hôm nay, Hương đột nhiên nhớ đến mẹ nhiều hơn. Mẹ chính là nỗi buồn thương lớn nhất cuộc đời của cô. Người mà cô đánh đổi mọi thị phi để đổi lấy một cuộc sống tươi đẹp hơn dành cho người ấy. Mẹ cũng là người khiến cô mỉm cười khi nghĩ đến, là người cô muốn dựa vào khi buồn đau.
Mẹ là tình yêu lớn nhất của cô, người tiếp sau đó mà cô muốn dành cả tình yêu thương trân trọng có lẽ là Bảo. Nếu mẹ biết cô một lần nữa vì thương một người mà từ bỏ cả việc dành lại những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về mình thì chắc là bà ấy buồn lắm.
Hương lẳng lặng đứng từ phía xa nhìn vào một quán ăn nhỏ bên kia đường. Người phụ nữ với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tươi trẻ đang phục vụ hàng ăn ấy chính là mẹ cô. Với Hương, chuyện buồn ấy cứ như mới vừa xảy ra. Nỗi đau ấy hằng ngày vẫn được nhắc đi nhắc lại bởi người cha và người em gái không hiểu chuyện.
Ngày xưa, Hương có một gia đình rất hạnh phúc mặc dù nghèo khó. Một ngày cha Hương được vào làm ở một công ty lớn, ông làm quen với nhiều người và rồi ngoại tình với một đồng nghiệp trong công ty. Ngày ấy Linh còn quá nhỏ để biết chuyện, chỉ có Hương, cô chứng kiến cảnh cha ôm ấp, hôn hít người phụ nữ ấy ngay trong căn phòng của mẹ, khi không có mẹ ở nhà. Cũng vì thế mà cô bị cha hăm dọa và đánh cho một trận nên thân.
Sau đó là những ngày cô và mẹ sống trong địa ngục. Mẹ bị cha ép ly hôn để ông ấy có thể đường đường chính chính đón người phụ nữ ấy về nhà. Mẹ Hương nhất mực không cho phép ly hôn vì Hương và Linh còn quá bé. Và để bảo vệ gia đình nhỏ của mình mẹ đã khóc không biết bao nhiêu đêm, chịu bao nhiêu đòn roi của cha.
Vào một buổi chiều, khi tan học về, Hương nhìn thấy mẹ khóc một mình trong phòng. Cô vô tình phát hiện một vết bầm lớn trên lưng mẹ.
- Hương à! Mẹ phải làm sao đây… cha con hết thương mẹ rồi…
Mẹ ôm Hương vào lòng và khóc lớn hơn. Người cha tàn nhẫn của cô đã dùng cả dây xích để đánh vào lưng vợ chỉ vì bà ấy không chịu ly hôn. Cũng chính ngày định mệnh ấy, chính vì vết bầm bằng sợi dây xích ấy mà Hương đã quyết định khuyên mẹ ly hôn với cha mình.
Là chính cô viết đơn cho mẹ, là cô muốn mẹ ra đi khỏi gia đình này để tìm một bến đỗ mới hạnh phúc hơn. Hương chấp nhận mang tiếng xấu, mang tiếng một đứa con bất hiếu không ra gì, để giúp mẹ cô kiên định hơn với lựa chọn liên quan đến hạnh phúc cả đời.
Đúng là ở đời không lường trước được điều gì. Cha Hương bị bồ nhí đá khi ông vướng vào một vụ gian lận trong công ty và bị sa thải. Khi ông ấy định hàn gắn lại chuyện với mẹ Hương thì đã quá muộn, mẹ Hương đã dứt khoát ra đi. Để lại toàn bộ gia sản và con cái cho ông ấy.
Không phải mẹ không muốn đưa Hương và em gái đi cùng, mà vì thân phụ nữ như mẹ làm sao có thể chăm sóc tốt cho hai chị em khi trắng tay. Cha biết được Hương là người giúp mẹ ly hôn nên hận càng thêm hận. Em gái Hương vốn như tờ giấy trắng nên không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ôm hận chị gái mình rằng đã chia lìa gia đình hạnh phúc, khiến cô bé lớn lên thiếu đi sự chăm sóc của mẹ. Vì không biết được sự thật tàn khốc phía sau nên Linh yêu cha và vô cùng hận mẹ với chị.
Hương không giải thích, không muốn tiếp tục xào xáo gia đình nên âm thầm nhận lấy những oán hận của cha và em gái. Ngày qua ngày cô sống trong tiếng xấu truyền miệng của cả khu phố là một đứa con xúi cha mẹ bỏ nhau.
Nắng đã tắt, chuyến xe buýt cuối cùng trở về nhà đã đến, Hương nhìn mẹ lần cuối và thầm nói:
- Mẹ phải thật hạnh phúc nhé, đừng uổng phí những gì mà con đã dành cho mẹ…
Ngày hôm nay quả là quá sức đối với Hương. Học hành, bạn bè và cả gia đình đều không thuận lợi. Mỗi ngày đi học về, khi nghĩ phải bước vào căn nhà lạnh lẽo ấy Hương lại thấy rùng mình. Căn nhà đã lâu lắm không có tiếng cười… À không! Phải nói là lâu lắm rồi Hương chưa mỉm cười khi bước vào căn nhà ấy mới đúng.
Hương tự hỏi chính mình, không biết kiếp trước đã ăn ở bạc phước thế nào mà khiến cho kiếp này gia đình ruồng bỏ, bạn bè xa lánh và cả người yêu cũng bị cướp mất. Hương đứng chần chừ mãi trước cửa nhà, cô nghe thấy tiếng lè nhè của cha ở bên trong, có lẽ hôm nay cha lại uống say.
Đã hàng trăm hàng triệu lần Hương muốn bỏ đi khỏi căn nhà này, muốn từ bỏ cả cuộc sống nặng nề này nhưng không nỡ. Vì cô còn một cô em gái ngờ nghệch, vì cô còn một người cha tuy phạm nhiều lỗi lầm nhưng vẫn là cha cô. Và hơn cả, cô phải sống vì mẹ mình. Nếu cô chết đi, người nặng lòng nhất là mẹ, mẹ sẽ sống trong đau khổ muôn đời vì cắn rứt lương tâm mất.
Hương không sợ cái chết, Hương chỉ sợ cái chết của mình ảnh hưởng đến người còn sống.
Phải lấy hết can đảm Hương mới dám bước chân vào cổng. Nhưng chưa kịp đặt chân lên hết thềm thì một chiếc bát đã bay thẳng vào đầu cô:
- Mày cút đi! Quân hút máu người, quân chó má…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!