Lâm Thiên Vũ vùi đầu vào công việc cho đến lúc đồng hồ đã chuyển sang 18 giờ tối thì anh mới ngừng lại. Hiện tại ở công ty không có ai ở đây trừ anh. Buổi đêm mang đến một màu nền tối đen. Vì khoảnh khắc giao nhau giữa sáng và tối nên có thể thấy những toà nhà đã lên đèn và mặt trời đang hoàng hôn đỏ rực từ từ tắt lịm.
Anh rời khỏi chiếc bàn sang trọng cùng một đống hồ sơ còn chưa xử lý đến chỗ bức tường làm bãng kính thong thả ngäm thành phố về đêm. Lâm Thiên Vũ có môt sự cố chấp đối với màn đêm đen, không phải vì anh cảm thấy thân thuộc mà khi đêm xuống cũng là lúc anh phô bày bản chất thật sự của mình. Đầu óc anh lại một lần nữa chạy loạn xa lên. Anh cố gảng trấn tĩnh nó lại thì đột nhiên một hình ảnh lại hiện lên †âm trí mình. Một cô gái khả ái xinh đẹp với hai má lúm đồng tiền ở giữa một vườn hoa cải đẹp mê hồn. Anh vẫn còn nhớ rất rõ khoảng thời gian ấy.
“Vũ ca, anh có biết ý nghĩa của hoa cải vàng không?” Cô gái ấy chạy đẳng trước, bàn tay cầm một bó hoa cải để cho anh đuổi theo.
Lâm thiên Vũ mỉm cười đuổi theo, vừa chạy anh vừa gọi: “Anh không biết, thế nhưng em đừng có chạy mãi như vậy được không? Em xa quá anh không thể bắt được.”
Cô gái phía trước vẫn giữ tốc độ đó, hướng nhìn của cô hướng thẳng về con đường trước mặt mà không nhìn anh nữa.
“Em chỉ có thể nói rằng tất cả như một ước vọng thoáng qua. Nếu như anh không đuổi kịp theo em thì hay chúng ta sẽ không thể sánh đôi được.” Giọng của cô ấm áp và nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!