Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Hôn Là Nghiện

CHƯƠNG 130: XIN GẶP
Nghê Chiến thấy bộ dạng này của Lăng Ngạo, cuối cũng cũng nói ra: “Anh à, có những chuyện, không phải như anh muốn. Cụ thể thì, tạm thời không thể nói cho anh.”
“Tôi không hỏi.”
Lăng Ngạo thẳng thắn đáp.
Sau đó nói : “Mang dây đo lại đây.”
Lúc kích cỡ nhẫn cưới của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi được đo xong, Nghê Chiến gửi đi số đo cụ thể.
Anh ta quay người nói: “Con nhóc, chúng ta đi thôi.”
Đã không còn sớm nữa, lúc này e rằng trung tâm thành phố đang tắc xe nhất. Nếu tắc trên đường một tiếng thì cũng thật đáng lo.
Có thể từ nhỏ đã sống cạnh thương nhân nên Nghê Chiến không muốn lãng phí thời gian với mấy chuyện vô ích.
Anh ta vừa đứng lên, Lăng Ngạo liền nghiêm nghị nói: “Ngồi xuống!”

Nghê Chiến đành phải ngồi lại, dáng vẻ hoang mang hỏi: “Anh à?”
Âm thanh này khiến sắc mặt Lăng Ngạo dịu đi đôi chút: “cậu không phải vừa mới gửi size nhẫn rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu vội cái gì?”
Nghê Chiến có chút lơ mơ, gửi rồi không phải là xong à: “Anh nói rõ một chút, em không có thông minh như anh tưởng!”
Nghê Chiến thực ra rất xuất sắc, đứng trong đám nam nhân bằng tuổi, anh tuyệt đối là người ưu tú.
Thế mà, Lăng Ngạo còn thật sự gật đầu, nói: “Anh cậu biết cậu ngốc!”
Nghê Chiến: “….”
Lăng Ngạo không để ý nhắc anh: “Size nhẫn gửi rồi nhưng bên kia vẫn không có hồi tin mà!”
Nghê Chiến: “….”
Tống Vĩnh Nhi có chút đau đầu nhìn Lăng Ngạo, đứa trẻ không có mẹ đột nhiên lại có, hoá ra là dáng vẻ này ư?
Trời ơi!
“Anh ơi, nếu giờ mà không đi, hôm nay coi như phí công vô ích mất. Ông nội chỉ cho em ba năm. Em phải trả lại tiền cả gốc lẫn lãi cho ông! Anh trai, em là em trai anh mà, anh có thể để em như vậy chứ? ”
Nghê Chiến thật sự dở khóc dở người, tin nhắn của phu nhân Nguyệt Nha lúc nào mới hồi âm chứ, khó có ngày rảnh lại phải ngồi ngốc ở đây ư?
Mọi người đều ai làm chuyện người đó, đợi đến tối, nếu anh nhận được tin nhắn lại gửi cho Lăng Ngạo, không được sao?
Như vậy, tin nhắn đến cũng không làm lỡ việc.
Dần Dần, Lăng Ngạo lại thẳng thừng đáp một câu: “Cậu yên tâm, anh sẽ không nhìn cậu chơi xong, cậu 3 năm sau mà không trả nổi tiền, anh giúp cậu trả!”
Trái lại, tất cả những gì anh có hiện tại đều là phu nhân Nguyệt Nha cho, chỉ là anh cũng tích lũy, biến sản nghiệp ban đầu lớn mạnh gấp 5 lần.
Khóe môi của Nghê Chiến nhếch lên, thực không biết nên nói gì: “Em từ nhỏ đi học, thầy giáo dạy kiểm tra không được gian lận.”
Lăng Ngạo kinh thường nhìn anh ta: “Nhưng bây giờ cậu bước vào xã hội, xã hội sẽ nói với cậu, có thể đi cửa sau, dựa vào quan hệ, cuối cùng kiêu ngạo mà sống.”
Tống Vĩnh Nhi thở dài, thở dài, lại thở dài.
Cuối cùng bộ óc thông minh của cô giúp hai người họ nghĩ cách: “Em thấy thế này đi.”
Âm thanh của thiếu nữ ngọt ngào vừa phát ra, hai người đàn ông đều im miệng lại.
Tống Vĩnh Nhi thấy bọn họ chăm chú như vậy, gật đầu cười nói: “Điện thoại của anh Nghê Chiến hôm nay đưa cho chú cầm một ngày đi. Dù sao em cũng không có gì làm, cũng không có ai gọi điện thoại, điện thoại em đưa cho Nghê Chiến dùng một ngày. Hơn nữa Trần An đi theo chúng ta, trên đường không lo có chuyện.”
Nghê Chiến có chút do dự.
Điện thoại đó, vẫn là tài sản cá nhân.
Cái gì riêng tư cũng ở trong này, nếu để Lăng Ngạo….
Lăng Ngạo ôm lấy cái đầu nhỏ của Tống Vĩnh Nhi, trực tiếp hôn lên má cô, khen: “Bé cưng thật giỏi! Cách hay như vậy cũng nghĩ ra được, thật thông minh!”
Tống Vĩnh Nhi đỏ mặt, rút điện thoại ra đưa cho Nghê Chiến: “Anh Nghê Chiến, anh nếu như muốn liên hệ với ai thì nhớ số điện thoại là được rồi, mau lưu số và tên vào đây, hôm nay em không dùng, cho anh mượn 1 hôm.”
Nghê Chiến do dự.
Trên người Lăng Ngạo dần tản ra hàn khí, nói với Nghê Chiến: “Sao vậy, không nỡ? Sợ tôi làm hỏng?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn Nghê Chiến, có chút khổ tâm nhắc nhở: “Người ngày ngày ăn thịt, tự nhiên lại không nhận ra vị thịt, mà người mấy chục năm mới ăn thịt một lần, tự nhiên sẽ hi vọng mong ước. Anh Nghê Chiến, với anh mà nói, chờ một tin nhắn hay không chờ, nó lúc nào đến, anh lúc đó xem. Nhưng với một vài người mà nói dù bỏ mọi thứ xuống không làm gì, cho dù dùng cả đời cũng muốn đợi tin nhắn đó.”
Tim Nghê Chiến đột nhiên mềm xuống.
Cúi đầu xuống, anh ta nói: “Đợi tôi một chút.”
Ngón tay nhanh chóng chuyển động, anh đã xóa một số trang tạp chí đàn ông hàng tuần, những thứ sẽ khiến ông chú thành người đàn ông hư, cũng như một số bộ phim giáo dục tuổi dậy thì được lưu trữ trên điện thoại di động của anh ta.
Kiểm tra đi kiểm tra lại, cuối cùng tắt điện thoại đi, Nghê Chiến mới miễn cưỡng đưa điện thoại cho Lăng Ngạo.
Tạp chí đàn ông cũng không có gì, lần tới tải lại là được.
Chỉ là những bộ phim kia đã không còn tái bản, những người bạn lúc đầu đưa cho anh giờ đều không biết ở chỗ nào rồi, lần xóa này đã định là mãi mãi mất đi.
“Đưa đây.”
Anh duỗi tay còn chưa thẳng, Lăng Ngạo như sợ anh đổi ý, nhanh chóng cướp lấy điện thoại.
Sau khi lấy, đôi mắt sâu thẳm và sáng ngời của anh lóe lên một chút khó chịu: “Đi đi, Trần An, lấy xe đi!”
Tống Vĩnh Nhi liếc nhìn anh, trước khi đi, ôm mặt anh hôn vào trán: “Chú, tạm biệt.”
Lăng Ngạo gật đầu, ngồi một mình ở bàn ăn, trên bàn ăn trống rỗng, không có gì ngoài điện thoại di động của Nghê Chiến.
Anh nghĩ thầm, bé cưng thật là hiểu anh.
Anh thực sự sẵn sàng buông bỏ tất cả, chờ đợi ở đây, hoang phí tuổi trẻ ở đây, chờ đợi cả đời, chỉ vì tin nhắn từ mẹ.
Tống Vĩnh Nhi bọn họ đi được nửa tiếng, điện thoại trên bàn liền sáng lên.
Anh vội vàng nhìn về phía trước, và rồi, đứa trẻ mỉm cười như một bông hoa, chỉ vì đó là một tin nhắn được gửi bởi phu nhân Nguyệt Nha, chỉ có một câu trên đó: “Nhanh thật, cô còn nghĩ rằng con cần một chút thời gian.”
Lăng Ngạo bỗng thấy căng thẳng.
Anh nghĩ, anh có phải giả vờ ngữ điệu của Nghê Chiến để trả lời bà hay không?
Sau khi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cuối cùng anh di chuyển ngón tay của mình, trong nhóm chat gia đình đó, anh ta nói với phu nhân Nguyệt Nha: “Anh nói anh không ghét cô, anh không hận gì cả. Chỉ là anh muốn gặp cô vì chưa bao giờ nhìn gặp cô trước đây. Anh ấy nói rằng anh ấy không cần cô nhận anh, ngay cả khi giống như một người xa lạ, chỉ đi ngang qua trên đường. Anh ấy đơn thuần chỉ muốn gặp cô” 

Nhấn Mở Bình Luận