Kiều Tả Kỳ cầm điện thoại xuống nhà, nói xong thì trực tiếp mở loa lên.
Mọi người đều nín thở tập trung, không dám nói chuyện.
Chắc đó là cuộc điện thoại gọi cho bệ hạ có đúng không?
Trên bậc thang xoắn ốc, chồng của bà đang đứng ngơ ngác ở chỗ cũ cùng với cháu ngoại Bạch Ly Thu, không dám đi xuống, chỉ sợ sẽ phát ra âm thanh gì đó làm phiền đến sự thanh tịnh của bệ hạ.
Lăng Ngạo khẽ nhếch môi, ánh mắt hiện lên vẻ ngỡ ngàng rồi lại trở nên thâm sâu vô cùng.
Nhưng nghe thấy vậy, người ở phía bên kia điện thoại mới kịp phản ứng lại, khẽ hỏi một câu: “Là cô Tống sao?”
Là giọng nói của bệ hạ!
Kiều Tả Kỳ vẫn chưa kịp lên tiếng, Lăng Ngạo đã không vui nhíu mày nói: “Ông có ý kiến?”
“Không dám, không dám, ta không có ý đó, chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.” Lạc Kiệt Hy dường như không ngờ đến sẽ đột nhiên nghe được giọng nói của con trai, ông khẽ cười vài tiếng, giọng nói lại có ý lấy lòng, dỗ dành Lăng Ngạo: “Bây giờ ta sẽ dặn dò xuống dưới, kêu bọn họ đi làm xong sổ đỏ, rồi sẽ đem qua cho bọn con!”
Kiều Tả Kỳ nghe vậy liền cười, người này làm ba hơi tốt quá thì phải!
Nhưng Lăng Ngạo lại nhíu mày nói: “Không cần! Nếu như ông thật sự muốn giúp đỡ, thì chào hỏi bên kia một tiếng thôi là được rồi, chúng tôi sẽ đem theo chứng minh thư của chúng tôi, tôi phải đem theo cả Vĩnh Nhi.”
Cô từng nói, lộ trình cuộc sống mà một cô gái nên trải qua, cô cũng muốn đi một lần.
Anh cũng từng đồng ý, nhất định sẽ cùng cô hoàn thành điều đó.
Chân không được tốt, không thể phong lưu phóng khoáng như những người đàn ông khác tự do chạy nhảy, đưa cô lên thảo nguyên thả diều; không thể xếp hàng dài để đợi mua vé xem phim hay bắp rang bơ; không thể lãng mạn nắm tay cô băng qua đường sau những bữa ăn dưới bầu trời đầy sao.
Anh có quá nhiều thứ không thể làm cho cô, anh cũng không thích người lạ, không thích xuất hiện trước mọi người với dáng vẻ như bây giờ, nhưng vì cô, anh hi vọng và cố gắng làm được những gì mà một người đàn ông nên làm cho cô.
Lạc Kiệt Hy dường như có chút lo lắng: “Chân của con… không tiện sao?”
Ai cũng có thể nghe ra, lúc ông nói chuyện, có vẻ thấp thỏm và đau lòng, chỉ sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của con trai, đau lòng cho con trai rồi lại tự trách bao năm qua không làm tròn trách nhiệm của một người cha!
Hốc mắt Kiều Tả Kỳ đỏ ửng lên, Lăng Ngạo lại lạnh nhạt trả lời một câu: “Tôi thế nào cũng được, chỉ là đã khiến cô ấy chịu ấm ức rồi. Cô ấy nhất định cũng đã tưởng tượng đến viễn cảnh sẽ nắm tay chồng tương lai của mình đi đăng ký kết hôn, nhưng tôi sẽ chỉ có thể để cô ấy đẩy mình đi, tôi… rất có lỗi với cô ấy!”
Câu nói này, khiến mọi người đều cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Mà với một Tống Vĩnh Nhi còn nhỏ tuổi, ai cũng đều cảm thấy vô cùng thương xót và khâm phục.
Lạc Kiệt Hy im lặng hồi lâu, khàn giọng nói: “Bây giờ ta sẽ đi dặn dò, có điều Tiểu Lăng à, con không cần lo lắng, ta đã liên lạc với tất cả các bác sĩ chuyên khoa xương tốt nhất thế giới rồi, chân của con, ta nhất định sẽ giúp con chữa trị khỏi trong khoảng thời gian ngắn nhất!”
Lăng Ngạo mở mắt ra, với tình huống thật sự của chân mình, anh không muốn nói nhiều.
Kiều Tả Kỳ thấy con dường như không có ý định muốn nói tiếp, bà nói vào điện thoại: “Được rồi, không nói với ông nữa!”
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lăng Ngạo cũng không chậm trễ, cầm điện thoại của mình quét mã định vị.
Trong chiếc điện thoại được đặt làm riêng anh đưa cho Nghê Chiến có tín hiệu GPS theo dõi anh ta, vì mới đến thành phố M được vài ngày thì đã xảy ra chuyện ám sát nửa đêm.
Nhìn vị trí hiện tại của bọn họ, chắc là vừa mới đến phố đi bộ, anh khẽ cong khóe miệng.
Kỷ Lệ Tôn bước lên phía trước, nói vào tai vợ mình câu gì đó.
Kiều Tả Kỳ lập tức nghĩ ra gì đó, nhìn Lăng Ngạo nói: “Tiểu Lăng, cô và chú của cháu phải đi rồi, Tiểu Thu sẽ theo bọn cô ra sân bay, bọn cô trở về Nước T, thằng bé sẽ trở lại Mạc Ly Quốc. Đợi đến ngày cháu đính hôn, cô nhất định sẽ đến!”
Ánh mắt Lăng Ngạo rực sáng lên: “Được.”
Anh nghĩ, chuyện bọn họ nhận người thân đã làm xong rồi, đối với một số kế hoạch trong tương lai, cũng đều đã có những chuẩn bị và sự ăn ý rồi.
Bạch Ly Thu cũng nhìn Lăng Ngạo, nói: “Ngày anh đính hôn em sẽ không đến đâu.”
Lăng Ngạo gật đầu: “Ngày tôi kết hôn đến thì cũng vậy.”
Bạch Ly Thu nhìn anh: “Anh kết hôn em cũng không đến!”
Lăng Ngạo hiểu rõ: “Ừm, cũng phải, dù sao đến hay không đến thì kết quả cũng như vậy!”
Tống Vĩnh Nhi đã được định sẵn là vợ của Lăng Ngạo anh rồi, cho dù Bạch Ly Thu có đến tham dự lễ đính hôn của anh hay không, bọn họ vẫn sẽ trở thành vợ chồng, còn Bạch Ly Thu bắt buộc phải đối diện với sự thật này.
Lúc nhóm người Kiều Tả Kỳ rời đi, đã gọi cảnh sát vũ trang trong nhà lái một chiếc xe, đưa bọn họ đến sân bay.
Còn chiếc Maserati màu trắng của Bạch Ly Thu, được đặt hàng ở hãng xe, đã gọi điện cho người của hãng xe đi lấy rồi.
***
Thành phố đông người lắm, nườm nượp người qua lại.
Sau khi đến cửa hàng của Tống Vĩnh Nhi xem, tâm lí mất thăng bằng vì nợ nần của Nghê Chiến đã vơi đi gần hết.
Mảnh đất anh ta đang đứng lúc này, bất kể là địa hình hay bố cục của nhà hàng đều tốt hơn lần trước rất nhiều!
Đi quanh nhà vài vòng, suýt chút nữa anh ta bị cảm: “Lớn quá rồi! Nơi này phải lớn hơn hai mươi mét vuông so với chỗ anh bị lừa đúng không?”
Cố Duyên lấy chai nước lọc đưa cho anh ta, anh ta mở ra uống một ngụm.
Quay đầu nhìn ra cửa, dòng người hối hả tấp nập như đang vội đi đầu thai, khiến Nghê Chiến cảm thấy vô cùng vui mừng.
Tống Vĩnh Nhi thấy có thể giúp được việc, cô cũng vui mừng theo.
“Vậy thì lấy căn này nhé?”
“Ừ ừ!”
Vào lúc Nghê Chiến đang ra sức gật đầu, Tống Vĩnh Nhi nhỏ giọng nói với anh ta: “Một năm tới anh không cần phải đưa tiền cho em nữa, trong hợp đồng có ghi là phải trả tiền xong trong vòng ba năm, nhưng không có quy định là phải trả vào lúc nào, vì vậy anh cứ mở cửa hàng kiếm tiền trước đã rồi tính sau, cũng có thể trả em hết trong một lần vào ba năm sau, dù sao thì em cũng không thiếu tiền.”
“Cô nhóc này, em đúng là một thiên sứ xinh đẹp, lương thiện và đơn thuần nhất trên thế giới này đấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!