Hạ Thanh Ninh biết rõ phòng của Trần Tín.
Tuy rằng cô chưa từng vào đó nhưng cũng coi là quen cửa quen nẻo.
cô đứng trước cửa, sau đó đưa tay phải trắng nõn nhẹ nhàng mở cửa phòng, khóe miệng hơi nhếch lên, cô cười, cửa phòng không có khóa!
cô đè nén sự hung phấn nho nhỏ rồi hé mở cửa phòng, sau đó thò đầu nhỏ vào trong, mái tóc đỏ rực huênh hoang xuất hiện trong không khí, cô thấy trong phòng chỉ có ánh đèn ở đầu giường thì càng cười vui sướng, nghiêng người chui vào trong phòng, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phải nói là lúc này tâm trạng của Trần Tín là sụp đổ.
Anh ta biết là cô.
Khoảng bốn mươi giây trước, Lăng Ngạo gửi tin nhắn đến điện thoại của anh ta, nội dung như sau: “Mặc kệ đêm nay Hạ Thanh Ninh làm gì với cậu thì cũng không được phản kháng! Nếu không thì cậu dọn ra khỏi Tử Vi Cung đi!”
Trần Tín khiếp sợ, hơn nửa đêm, một giờ sáng, cô nhóc điên kia vẫn chưa ngủ sao?
Nhưng anh ta chưa khiếp sợ được bao lâu thì cửa phòng có động tĩnh.
Anh ta nằm trong chăn gõ mấy cái vào màn hình điện thoại, anh ta thông qua máy giám sát trong phòng thì nhìn thấy cô nhóc điên kia từ từ đến gần giường của mình.
Trần Tín bỏ điện thoại xuống, im lặng chờ đợi Hạ Thanh Ninh tới gần.
Anh ta nghĩ cô đến muộn như vậy, có lẽ muốn ngủ bên cạnh anh ta một đêm đúng không? Anh giả vờ không biết cô đến là được.
Người đó vén chăn lên, giường bên kia lõm xuống, một thân thể hơi lạnh từ từ nhích lại gần anh ta.
Trong lòng Trần Tín biết cô là người hoạt bát, da đầu tê dại nhưng phải chịu đựng.
Hạ Thanh Ninh thấy anh ta vẫn không nhúc nhích thì cho rằng anh ta đã ngủ rồi, sau đó cô kéo chăn trên đầu anh ta xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh ta, nhưng cẩn thận quan sát anh ta.
Người đàn ông mình yêu ở bên cạnh, cảm giác này thật sự rất hạnh phúc.
cô cúi đầu xuống, môi đỏ dừng lại trên môi anh ta, hôn nhẹ một cái.
Đầu óc Trần Tín ầm một tiếng nổ tung.
Hạ Thanh Ninh nhìn anh ta, chậm rãi nằm xuống bên cạnh, tay nhỏ sờ cơ bụng anh ta, đếm từng khối cơ bụng.
Người đàn ông bên cạnh không thay đổi sắc mặt bỗng xoay người, đúng lúc nằm đè lên tay phải cô.
Hạ Thanh Ninh bật cười nhìn anh ta nói: “Tôi vốn gặp anh một chút rồi rời đi, không ngờ anh còn đè lên tay tôi, không cho tôi đi. Vậy thì tôi sẽ ở bên cạnh anh, ngủ với anh đến sáng!”
Người đàn ông bên cạnh không thay đổi sắc mặt xoay người một cái, thả bàn tay nhỏ làm loạn của cô trước đó.
Hạ Thanh Ninh cúi đầu hôn một cái, lại hôn một cái, nụ hôn như mưa rơi trên má, trên lông mày, trên mũi của Trần Tín, bởi vì cô hôn nên khuôn mặt đẹp trai của Trần Tín hơi đỏ lên, lại hơi nóng bỏng, cuối cùng không thể nhịn được nữa mở mắt ra.
“Đừng nghịch nữa, ban ngày rất nhiều việc, vô cùng vất vả, em đau lòng cho tôi thì để tôi ngủ ngon một giấc đi!”
Trần Tín thật sự không có cách nào khác, đành dùng khổ nhục kế, làm cho cô mềm lòng.
Hạ Thanh Ninh cười trộm, mang theo ý tốt gật đầu, cô còn chưa mở miệng thì tay nhỏ ở trong chăn nắm lấy cậu nhỏ của Trần Tín!
“A ~!”
Trần Tín hoảng sợ run lên một tiếng, đôi mắt tràn đầy khó tin nhìn cô!
Rốt cuộc cô có phải là phụ nữ hay không?
Sao lại có thể chiếm tiện nghi của anh ta như thế!
“Mau bỏ tay ra!”
Anh ta lấy tay kéo tay cô ra, cô lại đè lên người anh ta hôn lên môi!
Buổi chiều ở trong phòng cô một lần, còn có dưới bóng cây một lần, Hạ Thanh Ninh đã vô cùng thành thạo chuyện hôn môi này, hơn nữa từ trước đến nay cô không phải là cô gái nhỏ xấu hổ hay nhút nhát, mặc dù hiện tại hai người bọn họ làm chuyện này hơi sớm, nhưng cô cũng muốn nghĩ cách biến Tiểu Tín Tín trở thành người của mình!
Lúc này Trần Tín cảm thấy bất hạnh, cậu Tư nói không cho phép phản kháng Hạ Thanh Ninh, mà hiện tại anh ta cũng khó giữ được sự trong trắng của mình.
Anh ta đưa tay đẩy mặt cô ra, cô hoàn toàn nắm lấy cậu nhỏ; tay anh ta kéo bàn tay nhỏ ra thì cô càng hôn sâu chiếm đoạt khoang miệng của anh ta, cướp lấy lý trí của anh ta.
Hai người cứ giằng co một lúc lâu, Trần Tín cảm thấy sức lực của mình ngày càng giảm dần, không đẩy được cô.
Tay anh ta nhẹ nhàng nâng eo cô lên, chậm rãi đáp lại.
Hạ Thanh Ninh mở mắt ra nhìn thì thấy vẻ mặt say mê của anh ta, cô cười gian xảo, tay nhỏ nhanh chóng làm loạn dưới áo anh ta, Trần Tín hoảng sợ cong hai chân lên, đôi mắt mang theo sự cầu xin nhìn cô.
Anh ta xoay mặt đi chỗ khác, thở hổn hển: “Hạ Thanh Ninh, đừng như vậy, em, đừng, ưm ~!”
cô hôn lên yết hầu của anh ta, cắn nuốt từng chút một trên da thịt của anh ta, không ngừng tẩy não ở bên tai anh ta: “Trần Tín ~ Tiểu Tín Tín ~ từ nay về sau, anh là người của tôi, anh chỉ có thể là người của tôi.”
Trần Tín mờ mịt lại mê mang nhìn trần nhà, vô lực nằm tại chỗ mặc cho linh hồn rơi xuống vô tận, cảm giác hoảng sợ này khiến anh ta ngày càng trống rỗng, ngày càng trống rỗng, cho đến khi đầu đỏ của cô chui vào trong chăn, ngậm lấy cậu nhỏ của anh ta!
“A ~!”
Anh ta cong người lên sợ hãi hét một tiếng, lại nặng nề nằm xuống giường
Hạ Thanh Ninh vén chăn lên rồi chạy vào phòng tắm.
Vẻ mặt Trần Tín căng thẳng nhìn cửa phòng tắm, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy và cô dùng bàn chải đánh răng bằng điện của mình, người nào đó đang súc miệng, anh ta bừng tỉnh!
Anh ta đưa tay dùng sức đè trái tim của mình, anh ta hơi khó tin, lúc nãy cô nhóc điên kia lại làm chuyện đó với mình!
Đêm nay anh ta xem như là phá thân sao?
Lúc Hạ Thanh Ninh ra ngoài thì anh ta đỏ mặt lên, vừa mơ màng vừa tủi thân nhìn cô: “Em…”
Sau khi nói một chữ thì không nói tiếp được nữa.
Hạ Thanh Ninh trừng mắt anh ta một cái, ném cho anh ta một cái khăn giấy ướt: “Tự mình lau sạch đi.”
Trần Tín càng đỏ mặt hơn, anh ta cầm lấy không dám nhìn vào mắt cô, lau lau trong chăn rồi vứt đi.
Hạ Thanh Ninh kéo chăn ra rồi chui vào, tay trái cô bị thương đặt bên ngoài chăn, tay phải ôm eo Trần Tín rồi nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!