Mặc kệ vẻ mặt nghiêm túc, muốn tìm ra chứng cứ ngay lập tức, vẻ mặt anh ta lại hớn hở, sóng lớn cũng không kinh ngạc.
“Cậu ba, nếu như chú có chứng cứ, vậy thì lấy ra. Nếu như chú không có chứng cừ, vậy thì đừng nói gì. Dù sao tính thế bây giờ chính là muốn thêm tội cho cháu, cháu cũng hiểu được. Nếu như chú cảm thấy tội danh giết ba mẹ vẫn chưa đủ, vậy thì thêm cho cháu cái tội mưu sát thái tử tương lai cũng vậy thôi.”
Kiều Âu không thèm quan tâm đến anh ta, ra lệnh cho thuộc hạ của mình đồng bộ hóa tất cả các video giám sát hình ảnh trong biệt thự này vào điện thoại di động của Kiều Âu.
Ông ta rủ mắt xuống, cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng của Lăng Vân.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Lúc ông ta đi đến một góc trong phòng ngủ, sáu khung cảnh đang phát sóng trực tiếp trên điện thoại không có hình bóng của ông ta!
Kiều Âu lập tức cảnh giác: Đây là một góc chết!
Nếu như Lăng Vân đứng ở đây, anh ta làm cái gì thì đội bảo vệ quốc gia cũng không thể quan sát được!
Kiều Âu không khỏi cảm thấy buồn phiền và hối hận, sao nhiều năm như vậy ông ta lại không đến chỗ của Lăng Vân để kiểm tra! Lại để tồn tại một kẽ hở như vậy!
Ông ta lập tức ra lệnh thiết lập lại hệ thống camera giám sát trong biệt thự của Lăng Vân, nói là trước lúc chạng vạng tối ông ta muốn đích thân kiểm tra kết quả thiếp lập!
Rất nhanh, phó tướng Kiều Trạm Đông của Kiều Âu (ông nội của Thanh Ninh) tự mình đưa máy tính của Kiều Âu đến.
Chiếc USB màu trắng bạc xoay tròn trong lòng bàn tay của Kiều Âu, Kiều Âu mở máy tính của mình ra, tiến hành kiểm tra một lượt năng lực của mạng lưới công cộng bức tường lửa đối với việc chống lại sự xâm nhập và can thiệp vô hình từ bên ngoài của Lăng Thân vương phủ trước, sau đó đánh giá một lượt chiếc USB nhỏ trước mặt, nói với Lăng Vân: “Cái này là cái gì?”
Lăng Vân trừng mắt với ông ta: “Cậu ba xem thử không phải là biết sao?”
Kiều Âu rất muốn thử.
Nhưng rất nhiều điệp viên quốc tế sẽ sử dụng một loại phần mềm có chương trình tự động, một khi đã khởi động, nếu như trong một khoảng thời gian ngắn không nhập đúng mật khẩu, tất cả dữ liệu trong máy tính sẽ được sao chép đến hệ thống được khống chế từ xa của đối phương, sau khi sao chép xong, tất cả hệ thống trong máy tính đều bị tê liệt.
Kiều Âu nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, sau một phút nhìn nhau, ông ta giơ tay lên, nói: “Đưa quân nhân của Bộ an toàn và an ninh đến đây!”
Cái USB này đã được tìm thấy, bất luận là thật hay giả, đều phải kiểm tra trong một khoảng thời gian ngắn nhất. Theo tình hình trước mắt Lăng Vân không thể sống trong Lăng Thân vương phủ được nữa.
Trông coi quản thúc nhiều năm như vậy, đừng để trở thành nuôi ong tay áo!
Lăng Vân trừng mắt: “Chú dám!”
Quân nhân của bộ an toàn và an ninh chính là nơi giam giữ nhưng quân nhân bị tình nghi vi phạm phá luật. Nó giống như một trại giam hoặc trung tâm giam giữ ở bên ngoài!
Lăng Vân sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, chưa từng phải chịu khổ, bây giờ lại muốn đưa anh ta đến nhốt ở chỗ kia sao?
“Có cái gì mà không dám? Vì sự ổn định lâu dài của Đại Ninh quốc, tôi với tư cách là Bộ trưởng Bộ quốc phòng, thà giết 10000 người còn hơn bỏ sót một người, đặc biệt là một người như cậu! Nhưng cậu cũng không cần phải quá lo lắng, nếu như sau khi điều tra, cậu vô tội, chúng tôi sẽ thả cậu ra.”
Kiều Âu không nhìn anh ta nữa, nói với Kiều Trạm Đông: “Cậu ta giao cho ông phụ trách trông coi!”
Kiều Trạm Đông gật đầu: “Vâng.”
Kiều Âu đi đi lại lại trong phòng sách của Lăng Vân, lại nhìn một đội trưởng ở bên cạnh, nói: “Quay về báo cáo với vương phi, tối nay ta sẽ không về, tôi phải ở chỗ của Lăng Vân quan sát một đêm. Gọi nhân viên kỹ thuật Trịnh của cục an toàn đến đây, kêu cậu ta dẫn theo hai trợ đáng tin qua đây, đều phải là bộ đội chính quy có quân hàm của đội quân bảo vệ quốc gia, mang theo hai chiếc máy tính mới đến, tối này chúng ta sẽ nghiên cứu cả đêm.”
Đội trưởng lập tức chào theo nghi thức quân đội: “Vâng!”
Kiều Trạm Đông có chút lo lắng nhìn Kiều Âu: “Thức đêm sao?”
“Xuất thân là quân nhân, có thể chất tốt, không cần phải lo lắng cho tôi.” Kiều Âu khẽ cười, giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai Kiều Trạm Đông, lại nói: “Tôi nghe bệ hạ nói, con trai của Phú Nhất đại nhân phải lòng Thanh Ninh nhà ông, đang chuẩn bị ngày mai đến chỗ ông để cầu hôn đó.”
Kiều Trạm Đông sững sờ, rõ ràng là không ngờ đến.
Kiều Âu lại nói: “Nếu như ông không thích tên tiểu tử nhà Phú Nhất, thì cũng không cần, mặc dù thời gian Thanh Ninh sống ở thủ phủ không nhiều, nhưng tôi cũng đã nhìn con bé trưởng thành, việc chọn chồng đương nhiên phải tuyển chọn một cách cẩn thận.”
Kiều Trảm Đông nghe thấy vậy, cười nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, Thanh Ninh vẫn còn nhỏ, bây giờ nói về chuyện hôn nhân là quá sớm. Đợi thêm một hai năm nữa rồi tính.”
Ngón tay của tôi rất đau nhưng vẫn đang kiên trì nhỏ giọt từng chữ, đường phân cách….
Buổi tối, sau khi Nghê Chiến trở về từ cửa hàng sau một ngày bận rộn, trực tiếp đi đến tìm Lăng Ngạo.
Mà ở cửa sau của biệt thự, Trần Tín từ bên ngoài khẽ đẩy cửa ra, để ra một con đường, Tống Vĩnh Nhi thận trọng đẩy Lăng Ngạo từ cửa sau đi vào.
Chạm mặt với Nghê Chiến, Tống Vĩnh Nhi cười nói: “Anh Nghê Chiến! Thật trùng hợp, anh vừa về sao?”
“Ừ.”
Nghê Chiến gật đầu với Tống Vĩnh Nhi xem như là chào hỏi, sau đó lại nhìn vào người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, khẽ cười nói: “Anh! Em có một tin tức làm lòng người phấn chấn muốn nói với anh!”
“Sao?” Lăng Ngạo khẽ cười.
Tâm trạng cả ngày hôm nay của anh vô cùng tốt, bởi vì cô gái nhỏ ở bên cạnh anh cả một ngày.
Vì vậy, bây giờ cho dù người khác nói gì anh cũng có tâm trạng sàng cho họ một khuôn mặt vui vẻ.
Người ta đều nói đàn ông là thẩm mỹ viện của phụ nữ, niềm vui và nỗi buồn trên khuôn mặt của phụ nữ có thể nhìn ra sự nuông chiều và sự dày vò của người đàn ông sau lưng cô đối xử với cô. Thực ra, ngược lại, cũng như vậy, cả một ngày Tống Vĩnh Nhi đối xử với Lăng Ngạo rất dịu dàng, lúc này Lăng Ngạo đang vui vẻ giống như một bông hoa nhỏ nở trên núi, dáng vẻ lúc cười vô cùng ngọt ngào.
Sự nuôi dưỡng của tình yêu.
Nghê Chiến bước tới, thì thầm nói: “Kiều Âu tướng quân đích thân bao vây Lăng Thân vương phủ, áp giải Lăng Vân đến Bộ an ninh và an toàn!”
Sau khi Trần Tín và Tống Vĩnh Nhi nghe thấy đều mỉm cười.
Đây thật sự là một tin tốt!
Nhưng Lăng Ngạo lại khẽ cau mày, nói: “Kiều Âu tướng quân đi sao?’
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!