“Bây giờ Lăng Vân đã bị chú ba bắt lại nên anh không thể làm gì khác được!”
Lạc Kiệt Hy ôm chặt Nghê Tịch Nguyệt, dùng giọng điệu gần như khẩn cầu nói với bà ta: “Tiểu Nguyệt Nha, chúng ta công khai chuyện của chúng ta ra đi!”
Từ khi biết đứa bé kia là con của mình thì không có giây phút nào mà Lạc Kiệt Hy không nghĩ đến chuyện để mẹ con bọn họ quang minh chính đại xuất hiện ở trong cung đình, ông ta muốn tổ chức thật là long trọng giống như nghi thức đăng cơ năm đó lúc phụ hoàng đem hoàng vị truyền lại cho ông ta để cho toàn thế giới đều chúc mừng con của ông ta kế thừa đất nước!
“Có chuyện này anh phải nói với em.”
Giọng nói của ông ta mang theo sự run rẩy, nói: “Lần trước anh tới thành phố M thăm Chiến bị thương thuận tiện cũng nhìn thấy đứa bé kia.”
Lạc Kiệt Hy vừa mới nói xong thì cơ thể nhỏ bé trong ngực liền cứng đờ!
Ông ta không dám nhìn sắc mặt của bà ta, vì sợ bà ta khó mà tự điều khiển được cảm xúc kích động của mình thế là đưa tay ra ôm chặt bà ta hơn còn không ngừng nhẹ nhàng vỗ ở sau lưng an ủi bà ta: “Tiểu Nguyệt Nha em đừng sợ, con của chúng ta cơ trí vô song, tầm nhìn rộng lớn, làm việc chặt chẽ chu đáo, lòng mang thiên hạ, anh tin rằng nó còn thích hợp làm Hoàng đế hơn cả anh!”
“Hu hu..hu hu hu…”
Cuối cùng Nghê Tịch Nguyệt ở trong ngực của ông ta òa khóc lên.
Giữ bí mật trong nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn bị ông ta phát hiện, nói không rõ là như trút được gánh nặng hay là hoảng hốt lo sợ!
Bà ta đã từng thề độc rằng cả đời này sẽ không thừa nhận, sẽ không giải thích cũng sẽ không nói cho ông ta biết.
Nhưng chính ông ta lại tự phát hiện ra chứ không phải do bà ta nói, đây là không vi phạm lời thề đúng không?
“Hu hu..hu hu hu…”
“Nó… Dáng dấp của nó rất giống phụ hoàng! Giống cả hoàng tổ mẫu là phu nhân Như Ca nữa!”
“Hu hu hu…”
“Tiểu Nguyệt Nha em yên tâm đi, cho dù Lăng Vân dùng điều kiện gì để uy hiếp em thì bây giờ ông ta cũng đã không có đường xoay người mà sống tiếp được nữa. Bạch Ly Thu là cháu ngoại của chú ba còn Hoàng hậu của Mạc Tà Quốc là con gái ruột của chú ba, Lăng Vân cấu kết với Đại hoàng tử làm chuyện xấu một khi đã rơi vào tay chú ba thì ông ta sao có thể có kết cục tốt được?”
“Anh, khó trách bỗng nhiên anh lại thay đổi thái độ, hu hu… trước kia anh đã biết… Hu hu hu…”
Nghê Tịch Nguyệt ở trong lòng Lạc Kiệt Hy khóc không thành tiếng.
Mắt thấy sắp đến thời gian họp hội nghị thường kỳ nên ông ta đưa bà ta từ trong ngực ra, lau nước mắt cho bà ta nói: “Chiều nay anh đã nhận lời phỏng vấn cho chương trình tin tức của đài truyền hình để kể lại những câu chuyện thời trẻ của mình, anh sẽ nói cho người xem trên toàn thế giới biết từ lúc mười hai tuổi trong lòng anh đã ngưỡng mộ một cô gái rồi. Tiểu Nguyệt Nha, tuy định kiến của mọi người đã ăn sâu vào tiềm thức từ lâu nhưng chỉ cần nói ra chuyện xưa của chúng ta cho dân chúng biết sau đó tìm cơ hội tung ra tin tức em chính là người phụ nữ mà anh yêu mến thì anh tin tưởng rằng bằng vào những chuyện mà chúng ta đã làm vì dân vì nước trong những năm nay thì dân chúng sẽ chủ động ủng hộ chúng ta ở bên nhau.”
Nghe vậy trong lòng Nghê Tịch Nguyệt kinh hãi: “Vậy là cuộc phỏng vấn chiều nay cho chương trình tin tức là cố ý tìm người tới làm, đúng không?”
Trước giờ Lạc Kiệt Hy chưa bao giờ là người kiêu ngạo thích kể công, rất nhiều người muốn viết báo hay đưa tin hoặc là phỏng vấn ông ta nhưng ông ta đều từ chối tất cả.
Ông ta cảm thấy cho dù có viết bao nhiêu câu chuyện anh hùng thì cũng không bằng bách tính an cư lạc nghiệp sau đó ca ngợi ông ta từ tận đáy lòng.
Lạc Kiệt Hy nhìn chằm chằm bà ta một lát sau đó hôn một cái lên trán bà ta: “Người hiểu anh mãi mãi cũng chỉ có em!”
Ông ta buông bà ta ra trở lại trước bàn làm việc lấy mấy tờ giấy tuyên tới, tuy đã lâu ông ta không luyện thư pháp nhưng vẫn nghe theo sự nhắc nhở của bà ta chuẩn bị viết lưu niệm.
Lúc này Nghê Tịch Nguyệt đi tới cầm cái chặn giấy bằng đá lên chặn giấy giúp ông ta sau đó lại lấy một bình mực Huy Châu đã mài sẵn và cả chiếc bút lông chuyên dụng mà Lạc Kiệt Hy hay dùng khi viết chữ, sau khi chấm mực xong liền đưa cho ông ta.
Bàn tay thon dài thoang thoảng mùi mực.
Lạc Kiệt Hy nhìn bà ta, khẽ cười: “Tới đây.”
Thấy bà ta sửng sốt đứng đó ông ta liền vươn cánh tay dài của mình ra kéo bà ta một phát ôm vào lòng, hai người đứng sát vào nhau, cằm ông ta gác lên trên vai đơn bạc của bà ta, cầm tay của bà ta sau đó cầm chiếc bút kia lên, khẽ nói: “Cùng nhau viết lời chúc phúc cho bọn nhỏ của chúng ta.”
Từng nét bút viết xuống cực kỳ dụng tâm.
Tư thế của hai người cũng rất tự nhiên.
Sau khi viết xong gác bút sang một bên, lúc ông ta nâng mặt của bà ta lên lại thấy trên mặt bà ta có vệt nước mắt.
Vô cùng xin lỗi nói với bà ta: “Xin lỗi, là anh không tốt vì đã để cho em đợi ngày này quá lâu rồi!”
——O(_)O ——
Mạc Ly Quốc, Hoàng cung.
Ánh mặt trời vàng chói tùy ý chiếu lên trên rèm cửa sổ màu tím, phóng tầm mắt nhìn tất cả đồ trang trí theo phong cách Hi Lạp trong phòng, tất cả đều là một mảnh màu trắng sữa và vàng kim vô cùng thánh khiết duy mỹ.
Trên giường quý phi màu trắng sữa bằng da thật, Tống Vĩnh Nhi đang đắp trên người một chiếc chăn nhung mỏng manh, lông mi cong dài nhẹ nhàng nhắm lại, làn da tinh tế tỉ mỉ như ngọc, môi anh đào phấn nộn mềm mại, mái tóc quăn lãng mạn thật dài như suối chảy tùy tiện xõa tung ra, dường như nàng tiên cá trong truyện cổ cũng không thể đáng yêu bằng một phần vạn cô được.
Bạch Ly Mạt lẳng lặng ngồi trước giường quý phi nhìn chằm chằm vào cô không nháy mắt.
Một đôi mắt màu xanh lam đẹp chấn động hồn phách người khác giống như Bạch Ly Thu.
Thật ra tối hôm qua lúc bọn họ lén trở về bằng đường thủy thì Tống Vĩnh Nhi cũng đã từng tỉnh lại nhưng vì đúng lúc đó phải đi qua hải quan mà bọn họ sợ cô giãy dụa lên tiếng nên đã trực tiếp tiêm cho cô một mũi để cô ngủ tiếp.
Đúng vào lúc cô tỉnh lại có một đôi mắt trong veo giống như một vũng nước mở ra, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng chuyển động linh hoạt, cô cũng không hề kêu to lên trước mà là cảnh giác đánh giá xung quanh, bộ dáng nhỏ nhắn rất sống động lập tức làm cho trái tim Bạch Ly Mạt tan chảy.
Vốn định tìm một nơi cất giấu cô ở ngoài cung nhưng nghĩ tới chuyện không phải lúc nào mình cũng có thể xuất cung được nên lúc này anh ta mới trực tiếp đưa cô trở về an trí ở trong tẩm điện nhỏ trong phòng làm việc của anh ta.
“Điện hạ, Đại hoàng tử phi tới, cô ấy nói là tự tay làm tổ yến bổ dưỡng cho ngài còn muốn tự trình lên cho ngài.”
Người hầu đứng ở bên ngoài rèm châu pha lê màu vàng bẩm báo.
Bạch Ly Mạt nhăn mày lại, nói với người bên ngoài: “Đem tổ yến mang vào đây rồi bảo cô ta về đi.”
Vừa đem người đẹp vào đây thì người phụ nữ này liền đánh tới, nếu như anh ta thật sự để cho cô ta đi vào thì chắc chắn sẽ quấy rầy người đẹp đến mức đau đầu mất.
Người hầu vừa mới quay người lui xuống thì cửa tẩm điện lập tức bị người ta mở ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!