“Anh, có chuyện gì vậy?”
Nghê Chiến phát hiện sắc mặt của Lăng Ngạo không ổn lắm, anh ta nghiêng người về phía trước và nhìn vào điện thoại của Lăng Ngạo, thoáng trông thấy những dòng chữ Bạch Ly Thu gửi đến, Nghê Chiến giận dữ đến độ đỏ bừng hai mắt!
Cổng sân bay người người qua lại tấp nập, lòng căm hận trong người bọn họ cứ thế dâng trào không cách nào dập tắt, xa xôi nghìn dặm cách trở, bọn họ dù có lòng nhưng lại không đủ lực.
Nỗi đau mau chóng qua đi, Lăng Ngạo gọi điện cho Bạch Ly Thu, lúc này, bọn họ cũng hoà vào dòng người mà đi đến đại sảnh sân bay
Cách đó không xa, một chàng trai mặc áo sơ mi kẻ caro đang giơ cao tấm biển có viết tên cha của Thanh Ninh – Hạ Kiệt.
Chàng trai đó là một người đàn ông da trắng điển hình với đôi mắt xanh và mái tóc ngắn xoăn màu nâu, anh ta nhìn quanh đám đông đang ra khỏi cửa, liếc thấy chiếc xe lăn màu bạc dưới thân Lăng Ngạo, anh ta lập tức hào hứng vẫy tay, nói bằng tiếng Đức, “Bên này! Bên này! Bác sĩ Hạ! Anh Lăng! Bên này! ”
Lăng Ngạo vừa mới kết nối điện thoại với Bạch Ly Thu, khi nhìn thấy người đàn ông kia, anh khẽ gật đầu, Nghê Chiến tiếp tục đẩy anh, đám người Trần An đều theo sát bên cạnh, Hạ Kiệt nhanh chóng bước lên trước một bước để trò chuyện với chàng trai kia.
Không bao lâu, Hạ Kiệt quay lại nói: “Đi thôi, bọn họ lái xe đến đây, chúng ta đi thẳng ra bãi đậu xe, trực tiếp đi làm thủ tục nhập viện.”
Cuộc điện thoại của Lăng Ngạo với Bạch Ly Thu không kéo dài quá lâu.
Lúc đầu, Bạch Ly Thu tức giận chỉ trích Lăng Ngạo đủ thứ, càng nghe, ánh sáng Lăng Ngạo càng lúc càng tối sầm lại.
Bạch Ly Thu phần vì kích động quá mức phần cũng vì đau lòng cho Tống Vĩnh Nhi, cũng đồng nghĩa với việc anh ta thích cô.
Tuy nhiên, một người có tầm nhìn xa như Lăng Ngạo đương nhiên sẽ nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện hơn, chính vì Bạch Ly Thu có cảm tình đặc biệt cũng khiến cho Lăng Ngạo tạm thời an tâm hơn: “Vậy thì làm phiền cậu trước hết hãy đón cô ấy qua chỗ cậu. Cần gì cứ việc tìm tôi”
Bạch Ly Thu hừ lạnh: “Anh không sợ tôi cuỗm mất cô ấy không giao lại cho anh sao? Đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được mà còn phải mượn tay người khác. Anh không thấy xấu hổ sao?”
“Tôi hổ thẹn.” Lăng Ngạo khẽ nói “Nhưng vậy thì sao? Chẳng lẽ thật sự dám giành với tôi?”
Câu nói này khiến cho Bạch Ly Thu suýt chút nữa thì nghẹn chết!
Anh ta không thể vì một người tên Tống Vĩnh Nhi mà đắc tội với Lăng Ngạo được, anh ta vẫn còn trẻ, còn cả một tương lai sáng lạn ở phía trước, thành bại của việc này còn liên quan đến an nguy và hạnh phúc của mẫu hậu anh ta, bởi vậy, chỉ vì người con gái mình thích mà trở mặt với Lăng Ngạo quả thật không đáng chút nào, ấy là chưa kể người con gái này chỉ chứa đựng một mình Lăng Ngạo!
Bạch Ly Thu gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ! Không phải là tôi không tranh giành với anh, anh biết rõ tôi không thể làm gì khác! Tôi không tin, nếu một ngày nào đó anh phải lựa chọn giữa hoàng vị và Tống Vĩnh Nhi, anh sẽ chọn cô ấy!”
Lăng Ngạo không phản bác.
Bạch Ly Thu là em họ, mấy câu đấu khẩu trên điện thoại chẳng khác gì đứa trẻ đang gây sự, vậy nên anh chẳng hề để bụng chút nào.
Hơn nữa, nếu thực sự có ngày đó, anh sẽ lựa chọn như thế nào, trong lòng anh cũng đã có sẵn đáp án, không cần giải thích với bất kỳ ai!
“Làm phiền cậu. Khoảng mười ngày nữa tôi sẽ đến nước Mạc Ly. Trong mười ngày này hãy bảo vệ cô ấy chu toàn!”
“Hừ!”
Sau cuộc trò chuyện, Trần An và Nghê Chiến đỡ Lăng Ngạo lên xe, chiếc xe lăn màu bạc được xếp gọn và để vào cốp, mọi người lần lượt lên xe, tiến về phía trước đi đến nơi có thể giúp cho Lăng Ngạo đi lại bình thường.
Cung điện Vương quốc Mạc Ly.
Ở trong sân phơi nắng được một lát, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy, dựa vào sự cưng chiều và tin tưởng của Bạch Ly Mạt đối với mình hiện giờ, trước mắt, ở trong cung điện của anh ta cô cũng xem như an toàn.
Chiếc nhẫn ruby xa hoa trên ngón tay toát lên vẻ đẹp khiến cho người mê đắm , từng động tác nhấc tay đều toả ra vẻ kiêu sa nồng đượm.
Tống Vĩnh Nhi không có việc gì làm liền thích nghịch cái nhẫn này, lúc thì xoay qua xoay lại, lúc thì giơ ra trước ánh mặt trời rồi yên lặng ngắm nhìn
Thực ra cô không hề thích nó, thậm chí còn vô cùng chán ghét nó.
Bởi lẽ sự tồn tại của nó, khiến cô phải vứt chiếc nhẫn sapphire mà Nghê Tịch Nguyệt tặng cô, chiếc nhẫn mà ông chú dùng để cầu hôn cô!
Chỉ là xung quanh cô có quá nhiều người, chỉ sợ là một ngày cô ăn uống nghỉ ngơi làm gì đều được báo cáo tường tận cho Bạch Ly Mạt.
Đóng kịch, tất thảy đều là như vậy.
Giữa trưa nắng gắt, mồ hôi lấm tấm trên trán cô.
Cô xoay người, khẽ thở dài, giơ tay lau mồ hôi rồi đi vào thư phòng.
Hai cung nữ thân cận hầu hạ, người còn lại nhanh nhẹn vừa bưng trà cùng điểm tâm giải nhiệt, vừa đi theo sau Tống Vĩnh Nhi.
Khi quay trở lại phòng, cô ngạc nhiên khi thấy bàn bệt và đệm lót đã đổi thành bàn ghế ăn theo phong cách Âu.
Những thứ này được chuẩn bị từ khi nào?
Tốc độ ánh sáng!
Đặc biệt là vừa rồi cô luôn ở trong sân, hoàn toàn không hề thấy có người chuyển những thứ này vào!
Tống Vĩnh Nhi đột nhiên nhớ lại những gì trước đây cô đã thấy trong thư phòng, toàn bộ bức tường được che phủ bởi một tấm màn lớn.
Cô không khỏi nghĩ: Chẳng lẽ chỗ đó là cửa sau?
Bình tĩnh nhấp hai ngụm nước ô mai, cô vẫn thích nước táo tàu của Tử Vi Cung hơn.
Đặt chén xuống, cô ngồi xuống bàn ăn lộng lẫy xa hoa, cầm lấy một tờ tạp chí thời trang buồn chán lật xem, ánh mắt khẽ đảo quanh, cô ngẩn thấy đầu nhìn sang cung nữ, làm động tác viết lách.
Cung nữ lập tức lui xuống, nhanh chóng lấy nhiều tập vở, giấy viết và bút đến.
Tống Vĩnh Nhi xua tay để tất cả họ đi xuống.
Bản thân cô hào hứng nằm bò trên bàn viết chữ, dù sao bọn họ cũng không hiểu được tiếng Ninh Quốc, cho nên cô cũng không xấu hổ.
Viết một chút, xé đi, vo viên rồi ném xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!